Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2306: Thợ săn

Chương 2306: Thợ săn

Thương Mang chi hải mênh mông vô tận, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy sóng biển nhấp nhô lên xuống.

Mỗi một mảnh sóng biển đều do cổ giới đổ nát cấu thành, cuồn cuộn dâng trào không ngừng vỗ ầm ầm. Xung quanh còn có thể nhìn thấy một vài đảo nhỏ với hình thù kỳ quái vắt ngang trong những đợt sóng vỗ.

Không ít thi hài đáng sợ bị bao phủ ở bên trong, không ngừng cuồn cuộn chìm nổi, còn lộ ra mấy chỗ bị mục nát.

Đối với toàn thể chư thiên mênh mông, đây là nơi thần bí nhất, bởi không ai biết được vùng Thương Mang chi hải này là từ đâu mà đến.

Sương mù vô tận bao phủ khắp khu vực, cho dù là Tiên Vương cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ trong không gian quanh mình một chút, còn xa xa thì không thể thấy rõ.

Nếu không có phương hướng chính xác thì chắc chắn sẽ bị lạc, bốn bề Bát Hoang đều lộ vẻ tối tăm. Nhưng bỗng nhiên, lúc này lại có một đạo hào quang mơ hồ hiện lên trong khu vực.

Một thân ảnh thật lớn tựa như thi hài ngồi xếp bằng trên một hòn đảo tách biệt ở nơi đó, dường như xung quanh người này tràn ngập dao động, giống như đốm lửa nhỏ yếu ớt trong đêm tối.

Thân ảnh này chỉ còn lại bộ xương trắng mỏi mệt, khoác bên ngoài một bộ trường bào màu đen rách nát, hốc mắt hõm sâu rơi vào tĩnh mịch.

Thế nhưng, trong hài cốt lại có quang huy hơi yếu lan ra, chiếu sáng cả một khu vực nhỏ xung quanh.

“Đây là…”

Đột nhiên có một âm thanh nhỏ từ miệng bộ hài cốt kia phát ra, ánh mắt vốn đã lụi tàn giờ đây lại sáng lên.

Dường như thứ này thoáng mở mắt ra nhưng vì chỉ còn lại hốc mắt nên cũng không thể dùng khái niệm mở mắt, chỉ mang lại cho người ta cảm giác thứ này chết đi sống lại.

“Đã bao nhiêu năm rồi?”

“Cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của sự sống.”

Thân ảnh này lại phát ra một vài từ ngữ xa xưa khó hiểu.

Từ hòn đảo tách biệt, thứ này từ từ đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn mảnh Thương Mang chi hải sau lưng. Trong đêm đen, thân ảnh này đứng giữa Thương Mang chi hải!

Sóng triều kinh thiên từ nơi đó vỗ đến, giống như có loài sinh vật khổng lồ đang thôi động sóng lớn mà đi.

Có rất nhiều cổ giới đổ nát ở nơi này không ngừng bị thuỷ triều cuồn cuộn nghiền nát, thoắt cái nổi lên, thoắt cái chìm xuống.

Cổ chiến thuyền cũ kỹ mục nát tung hoành trong sóng triều, giải khai Thương Mang chi khí mịt mù như đi từ thời đại cổ lão hoang dã mà đến.

Vô số cổ giới bị nghiền nát dưới chiến thuyền này đến mức không sót lại gì, hóa thành tro tàn rồi bị sóng triều cuốn đi.

Đây là cảnh tượng khiến người khác lay động, một phương rồi lại một phương thế giới sinh diệt ở trước mắt như thể đất cát bị tách ra. Trên cổ chiến thuyền lão đổ nát, một thân ảnh kinh khủng mơ hồ đứng dậy, tựa như ma sơn lạnh lùng quan sát tất cả thế gian, vĩnh viễn bất hủ!

Bọn hắn không nói một lời nào, giống như tượng đá được điêu khắc, nghiêm túc trầm mặc nhưng khí tức này lại làm cho Thương Mang chi hải phía dưới sôi sục lên.

Quang huy lạnh như băng chảy xuôi, như khoác lên từng mảnh áo giáp thời gian nhỏ khiến người ta run sợ không thôi.

Bọn hắn được gọi là những kẻ đi săn, nhưng cũng có những sinh linh ở Thương Mang chi hải gọi bọn hắn là thợ săn. Đó là những nhân vật có thể vượt qua Thương Mang chi hải, từ một nơi xa xôi khác lang thang ghé qua đây, thăm dò Thương Mang chi hải vô ngần này!

Ở Thương Mang chi hải, bọn hắn trải qua bao nhiêu năm tháng, chân chính sống sót qua vô số kỷ nguyên. Những cổ giới sụp xệ chìm nổi kia đối với bọn hắn đều không khác gì bụi bặm.

“Ha ha, không nghĩ tới sinh thời còn có thể gặp thợ săn…”

Bộ xương trắng ngồi ở hòn đảo tách biệt đứng dậy khẽ cười, trong đôi mắt sâu hoắm có chút ánh sáng lóe lên, tựa hồ ngay cả quy tắc trật tự cũng bị tan vỡ.

Đột nhiên trên người hắn xuất hiện ánh sáng chói mắt, mỗi một khối xương trắng đều được chiếu sáng rực rỡ, còn có ba động của mảnh vụn đại đạo đang lưu chuyển.

Ở nơi hoàn toàn khô cạn, thoải mái tự do không có gì ràng buộc như thế này, ngồi ở đó không biết bao nhiêu năm tháng, sinh mệnh cũng không có dấu hiệu suy kiệt.

Có thể thấy thực lực của thứ này hùng mạnh tới cỡ nào.

Bốn phía Thương Mang chi hải đều bị nó làm cho dao động, sóng lớn ngập trời.

Tất cả những sinh linh quái dị ẩn nấp trong bóng tối đều hoảng sợ tránh né, không dám mảy may tới gần.

Thứ này đứng sừng sững trên cô đảo nhìn về một nơi xa xa không rõ, có thể nghe được tiếng sóng biển kinh thiên dội tới. Thế nhưng đến trước mặt thứ này cũng đều nổ tung, như có một tấm chắn vô hình ngăn cách vạn vật, chống đỡ mọi thứ.

Ở một nơi xa, trên chiến truyền tàn tạ ấy, một thân ảnh khủng bố đột nhiên mở mắt ra, huyết sắc nhanh chóng từ nơi đó đánh xuống, cường thế tuyệt luân, phảng phất như có thể huỷ diệt tất cả.

“Có người ở hướng kia…”

Bộ dáng của hắn thoạt nhìn giống như nhân tộc, nhưng ở mi tâm lại xuất hiện một vài kí hiệu cổ xưa, tiếng nói cổ xưa vô cùng khó hiểu.

Trong lúc nói chuyện, hắn cử động thân thể cứng ngắc một hồi lâu, sau đó bắt đầu chậm rãi đứng dậy.

Theo cử động của hắn, những thân ảnh khủng bố đứng sừng sững ở bốn phía kia cũng tựa như đồng loạt sống lại, mâu quang rừng rực.

Mà khí tức vốn cái thế hoàn vũ này quả thực cuồn cuộn như muốn phá vỡ tất cả.

Hết chương 2306.
Bạn cần đăng nhập để bình luận