Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1246: Thiên Lộc Huyền Nữ

Chương 1246: Thiên Lộc Huyền Nữ

Chuyện Trảm Tiên Hồ Lô bị Thượng giới cướp đi, có thể nói đang là chuyện làm Thiên Lộc thành vô cùng huyên náo xôn xao.

Rất nhiều người đều thấy hành vi của Lâm Vũ quá mức ích kỷ, hắn cứu được một phần nhỏ người, nhưng tương lai sẽ hi sinh càng nhiều người.

Chỉ là, cũng có người biết việc ấy không phải do Lâm Vũ, dù lúc ấy hắn không giao Trảm Tiên Hồ Lô ra, đoán chừng cũng không thể làm được gì.

Bởi vì Cố Trường Ca thật sự quá mạnh, rất nhiều người đoán thực lực của hắn đã vượt qua Chí Tôn cảnh rồi.

Dưới sự chênh lệch lớn như vậy, Lâm Vũ còn có bao nhiêu lựa chọn chứ?

Mà lại, cuối cùng ngay cả người trong lòng hắn cũng bị bắt đi rồi.

"Cũng là người đáng thương, không biết hắn sao lại lựa chọn như thế?"

Rất nhiều người nhìn thân ảnh của Lâm Vũ đang dần mờ nhạt rồi biến mất không thấy nữa, trong lòng thở dài một tiếng.

Chỉ là, bọn hắn cũng không thấy Thiên Lộc Huyền Nữ đang đi trước mặt hắn.

Rất nhanh, Lâm Vũ và Thiên Lộc Huyền Nữ tới một lầu các khác, đây là cổ tầng rất nổi tiếng trong Thiên Lộc thành.

Bên cạnh có một con suối, hơi nước bốc hơi, sương tiên mờ mịt, có các dải ánh sánh đang lượn lờ xung quanh.

Có một nữ tử trẻ tuổi sớm đã đứng đợi ở nơi đây.

Cả người nàng mặc váy dài màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, khí chất trên người cũng tương tự như Thiên Lộc Huyền Nữ.

Vừa thấy hai người Lâm Vũ, Thiên Lộc Huyền Nữ đến, nàng há miệng to, như đang muốn nói cái gì.

Nhưng Thiên Lộc Huyền Nữ đã mỉm cười khoát tay, ra hiệu nàng không cần nhiều lời.

Lâm Vũ cũng hơi nghi hoặc một chút, nữ tử trẻ tuổi trước mặt này, bộ dáng nhìn cũng không chênh tuổi với hắn bao nhiêu.

Chỉ là trước đó, hắn cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt ấy bao giờ.

Nên Lâm Vũ vẫn rất thức thời, cũng không hỏi nhiều thêm.

"Ngồi đi."

Sau khi Thiên Lộc Huyền Nữ ra hiệu hắn ngồi xuống, bây giờ, mới ngồi xuống phía đối diện.

Cùng lúc đó, tay trái giương lên, tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, bao phủ cả toà cổ tầng này, phòng ngừa động tĩnh nơi đây bị truyền đi.

Lâm Vũ nghi hoặc nhìn qua Thiên Lộc Huyền Nữ trước mặt, muốn biết nàng đang tính cái gì, lại phải cẩn thận như thế.

"Đúng là trong Thiên Lộc thành cũng không an toàn, tai mắt của Thượng giới rất nhiều, vào lúc chúng ta không biết, thậm chí có thể đã có người tới nằm vùng rồi."

"Cho nên, vẫn cẩn thận chút thì hơn."

Thiên Lộc Huyền Nữ thấy hắn có vẻ đang hơi nghi ngờ, không nhịn được mỉm cười giải thích.

Nghe thế, trong lòng của Lâm Vũ rất chấn động, không nghĩ tới Thiên Lộc thành hắn luôn xem là rất an toàn, cũng có tai mắt của Thượng giới.

Nếu Thiên Lộc Huyền Nữ đã nói như vậy, chuyện kia nhất định không thể là giả.

Thế gian này chỉ sợ không có ai hiểu Thiên Lộc thành hơn cả nàng.

"Ta đã biết, vậy cần ta làm gì?"

Vẻ mặt của hắn nghiêm lại một chút, trầm giọng nói.

"Ba ngày sau, ta sẽ theo ngươi rời khỏi Thiên Lộc thành, đi về Giới Bi Hải cứu người trong lòng của ngươi."

"Trước lúc đó, ngươi không cần lộ tung tích của ta ra, cũng không được nói với bất kỳ ai."

"Ta cần ngươi cam đoan làm được điều đó." Thiên Lộc Huyền Nữ nói, ánh mắt nhìn về bên ngoài cổ tầng, như đang rơi về hướng Giới Bi Hải.

Lâm Vũ chần chừ một lúc, sau đó gật đầu cam đoan nói, "Ta có thể làm được những điều ấy."

"Ta tin tưởng ngươi."

Vẻ mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ vô cùng ôn hòa, tiếp tục nói, "Đã như vậy, ba ngày sau, đến ngoại thành Thiên Lộc thành phối hợp. Trong thời gian này, ngươi có thể tìm thêm người giúp đỡ mà ngươi cho rằng có thể tin được."

Dứt lời, nàng lần nữa giơ tay trái lên, tản xuống ánh sáng xanh mịt mờ, Lâm Vũ thoáng chốc đã biến mất, xuất hiện ở bên ngoài cổ tầng.

Thủ đoạn thần bí khó lường như vậy, cũng làm lòng hắn hơi run lên.

Vừa rồi, vị Thiên Lộc Huyền Nữ kia có vẻ rất không đơn giản.

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng thêm mấy phần.

"Lục La chờ ta, ta lập tức tới cứu ngươi ngay."

Sau đó, hắn bước nhanh rời đi, giấu tia kích động thấp thỏm trong lòng đi, bước tới phủ chính của Lâm gai, dự định triệu tập nhân thủ.

Mà cũng ngay lúc hắn đưa tin cho Lục Thúy bà bà, để nàng theo mình cùng đến đó, nghĩ cách cứu viện tiểu thư nhà bọn họ.

Mà sau khi thân ảnh Lâm Vũ biến mất, Thiên Lộc Huyền Nữ trong cổ lâu, vẻ ôn hòa trên mặt vừa nãy đã biến mất không thấy đâu, giờ lại lộ vẻ như có điều gì suy nghĩ.

"Sư tôn, ngài muốn đi tới Giới Bi Hải thật sao?"

Nữ nhân trẻ tuổi sau lưng nàng, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, lo lắng hỏi qua, vô cùng không yên lòng.

Thiên Lộc Huyền Nữ gật đầu, trên khuôn mặt hơi hiện một chút đạo vận khó hiểu, sau đó lại thở dài nói, "Lần này đến đó, sống chết chưa biết, con đường phía trước cũng rất mênh mông, nếu vi sư không thể trở về, an nguy ngày sau của cả Thiên Lộc thành, ta giao cho ngươi."

"Ngươi cũng không cần báo thù giúp ta, nếu cả ta cũng chẳng giải quyết được tai hoạ kia, ngươi có báo thù cũng vô dụng thôi. Cho nên, cứ tiếp tục ở lại thành, tu hành cho thật tốt."

Lời nàng nói nghe ra vô cùng bình tĩnh, như đã sớm biết tất cả chuyện đó rồi.

Nghe vậy, trên mặt nữ tử trẻ tuổi ấy lập tức tràn ngập vẻ luyến tiếc và lo lắng, run giọng nói, "Sư tôn, ngay cả ngài cũng không thể nắm chắc phần thắng sao?"

Nàng biết, lấy tính cách của sư tôn, nhất định sẽ không dễ nói đến việc bàn giao di ngôn như thế.

Điều ấy chỉ có thể nói rõ, chuyến đi Giới Bi Hải kia ngay cả nàng cũng không nắm chắc chắn hoàn toàn.

Hết chương 1246.
Bạn cần đăng nhập để bình luận