Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3586. Vẫn còn sống



Chương 3586. Vẫn còn sống




“Ở đây không tồn tại quá khứ, hiện tại, tương lai, đem bản thân hóa đạo, hòa vào một phương thế giới này, đúng là hảo thủ đoạn.”
“Như vậy, thiên địa diệt vong ngươi không diệt vong. Chư thế mất còn ngươi vẫn trường tồn. Cho dù Thương Mang có sụp đổ, vạn cổ sụp đổ, ngươi vẫn siêu nhiên bên ngoài. Không hổ là ngươi.” Vĩnh Hằng Thủy Thần tán thưởng, đánh giá mảnh thiên địa trước mắt, ánh mắt không che giấu sự sợ hãi, thán phục.
Ban đầu, ông ta cũng không nghĩ đến bên trong quan tài lại có tiết điểm thông đạo một phương thế giới khác. Ông ta chỉ cẩn thận liên tưởng đến Lạc trước đây, việc Lạc đã từng đi theo Đại Thiên Chi Chủ, từ đó giúp cho Vĩnh Hằng Thủy Thần tìm được điểm mấu chốt.
Trong nháy mắt ông ta đẩy Lạc Tương Quân vào trong quan tài, ông ta đã xác định đằng sau quan tài nhất định có ẩn tình.
Quả nhiên, bây giờ nhìn thấy, bên trong mảnh thiên địa này hoàn toàn không có bất kỳ khí tức đạo pháp quy tắc lưu chuyển, thậm chí còn không tồn tại bất kỳ thời không nào.
Quá khứ, tương lai, hiện tại đều khó mà tìm được cái bóng dấu vết của nó.
Cho dù là những thủ đoạn thông thiên, nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất cũng đừng hòng dò được chân thân của Lạc.
Thủ đoạn này so với việc ông ta giả chết còn cao minh hơn nhiều.
Ai có thể ngờ, cho đến nay, viễn tổ Lạc tộc vẫn ẩn núp trong lăng mộ. Cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất thật ra cũng là chỗ an toàn nhất.
Khi Vĩnh Hằng Thủy Thần lên tiếng, thiên địa rung chuyển ầm ầm, tựa như kinh lôi cuồn cuộn.
Bầu trời đang sáng sủa không mây chợt có gợn sóng mơ hồ khuếch tán, biến thành một gương mặt của người.
Mặt người này vô cùng lớn, che khuất cả một bầu trời. Không đúng, chính xác mà nói, bầu trời này chính là mặt người.
Khi bị mặt người nhìn chăm chú, Lạc Tương Quân cảm nhận được huyết mạch bị áp chế kinh khủng, cả người nhịn không được muốn dập đầu quỳ lạy.
“Là ngươi sao?”
“Hằng?”
Một lát sau, một âm thanh đáng sợ vang lên trong thế giới này. Lạc Tương Quân lại càng không chịu nổi uy áp của âm thanh đó.
Huyết lệ chảy xuống gương mặt xinh đẹp, không ngừng ho ra máu, cả người bị ép xuống mặt đất khó mà động đậy, ngay cả áo đều bị máu tươi nhuộm đỏ, chật vật vô cùng.
“A, hậu nhân của ta?”
Âm thanh này dường như chú ý đến sự tồn tại của Lạc Tương Quân, uy áp bàng bạc từ từ tiêu tán.
Lúc này, Lạc Tương Quân mới cảm thấy dễ chịu một chút nhưng ánh mắt vẫn khó nén được sự kinh hãi. Đây chính là khí tức của viễn tổ. Cho dù chỉ là một sợi cũng đủ khiến cho tu vi Đạo cảnh như nàng bị giết vô số lần.
Nhân vật như vậy lại cam tâm tình nguyện đi theo Đại Thiên Chi Chủ.
“Đã lâu không gặp, lão bằng hữu.”
Vĩnh Hằng Thủy Thần cười nhạt, không bị luồng uy áp đó quấy nhiễu.
“Quả nhiên cũng chỉ có ngươi mới có thể tìm được nơi này.”
Hư không vẫn ầm ầm như cũ. Một khắc sau, mây trắng ngưng tụ, dãy núi run rẩy, tất cả dòng sông thác nước đảo lưu, giống như huyết dịch dũng mãnh từ trên cao lao xuống, biến thành một trường bào màu bạc. Một nam nhân tóc bạc anh tuấn lạnh lùng xuất hiện.
Giữa mi tâm của ông ta có một vết rạn màu bạc dựng thẳng, con ngươi cũng là màu bạc, thần quang rạng rỡ. Đây chính là viễn tổ Lạc chủ của Lạc tộc, là sinh linh Tiên Thiên giống như Vĩnh Hằng Thủy Thần.
“Ngươi đến đây tìm ta, có vẻ như ngươi đang gặp phiền phức?”
Lạc chủ rơi xuống trước người Vĩnh Hằng Thủy Thần, đưa mắt nhìn ông ta, giọng điệu bình thản.
“Cái gì cũng không gạt được ngươi. Ngươi có biết thế cục của Thương Mang bây giờ không?”
Vĩnh Hằng Thủy Thần mỉm cười hỏi, giọng điệu khó nén được sự cảm khái và vui sướng.
Trong Thương Mang bây giờ, không có chuyện gì khiến cho ông ta vui bằng chuyện gặp lại lão bằng hữu.
Sau khi thời đại Tiên Thiên kết thúc, Thương Mang được sinh ra, sinh linh Tiên Thiên như bọn họ chết thì chết, trốn thì trốn, tránh thì tránh, bị bắt thì bị bắt, chỉ còn rải rác vài người còn sống.
Cảnh ngộ của ông ta hoàn toàn khác với Lạc chủ. Ông ta ẩn núp khắp nơi, từng chém đứt tiên thiên căn cơ, sau đó tái tạo hậu thiên chi thân, lo lắng sẽ bị phát giác vết tích tiên thiên của mình.
Sinh linh khác đều hận không thể nghịch phản tiên thiên, tạo thành căn cơ tiên thiên hoàn mỹ, chỉ có tồn tại như bọn họ mới ngược lại.
Ban đầu, Lạc chủ cũng có lựa chọn giống như ông ta. Chỉ là về sau ông ta xuất thế, đi theo Đại Thiên Chi Chủ.
Thời điểm đó, ông ta vẫn lựa chọn ẩn núp, tránh né ở Thương Mang, quan sát Chân Thực Chi Địa. Mặc dù tồn tại tam tôn vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng vĩ lực khó lường, biến thành Chân Tổ chi nhãn, thay mặt chưởng khống thiên đạo, lang thang chư thế, xóa hết dị loại.
Sau khi thời đại Tiên Thiên kết thúc, thiên đạo mới được dựng dục, nhưng sinh linh thời đại Tiên Thiên như bọn họ lại bị thiên đạo mới coi là dị loại.
Đương nhiên, bọn họ không biết rằng thiên đạo mới xuất hiện sau thời đại Tiên Thiên là do ý chí của tam tôn biến thành hay là ý thức do chính thiên địa sinh ra.
Trong thời đại Tiên Thiên, thiên địa chưa từng sinh ra, không có khái niệm thiên đạo. Tất cả tộc đàn sinh linh đều tuân theo ý nghĩa và bản năng mà làm việc.
Nếu nói là có, hẳn là đại đạo, đại đạo đồng quy, diễn hóa vạn vật.
Khái niệm thiên đạo chỉ xuất hiện vào thời đại hậu thiên. Hết chương 3586.



Bạn cần đăng nhập để bình luận