Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1733: Vẫn không thể khinh nhờn

Chương 1733: Vẫn không thể khinh nhờn

Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh.

Hôm nay Đại Du Hoàng Đô vô cùng náo nhiệt, đại quân mênh mông cuồn cuộn đã giáng lâm xuống bên ngoài thành, đứng ở trong tầng mây.

Hắc vụ cuồn cuộn, sát khí ngập trời, thiết kỵ mênh mông, dáng vẻ như chuẩn bị giết vào Hoàng thành bất cứ lúc nào.

Quân đội từ các nơi trong Đại Du cũng mau chóng tập kết, bọn hắn tay cầm thiên binh, người mặc khôi giáp, đứng ngoài tường thành bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hai bên đều là quân đội của Đại Du, chẳng qua thuộc về hai phe khác nhau, có rất nhiều cường giả của Đại Du không muốn nhìn thấy cảnh tượng hai quân giao chiến.

Chờ cho trận ước chiến này kết thúc, chờ cho tất thảy mọi chuyện đều được đặt dấu chấm câu, đó là biện pháp tốt nhất.

Ngay sau khi tin tức truyền ra, vô số tu sĩ từ khắp các nơi lũ lượt kéo đến tòa cổ thành này. Bọn hắn chen chúc trong lầu các cung điện của những khách điếm tại Đại Du Hoàng Đô, quan sát từ khoảng cách gần.

Có tu sĩ Chí Tôn cảnh dùng thần niệm đảo qua dò xét, trên mặt tức khắc tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Vậy mà hôm nay lại có không dưới một tỷ tu sĩ đang tề tựu trong tòa cổ thành này!

Thái Cổ Hoàng tộc, vô thượng đại giáo, bất hủ đạo thống, Trường Sinh thế gia, truyền thế tiên triều...

Đệ tử và tồn tại cổ lão của những thế lực sừng sững không ngã đều hiện thân, cơ hồ không thiếu mặt ai cả.

Trên con đường cổ xưa rộng mấy ngàn mét, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.

Hơn nữa còn có thể thấy được những Thái Cổ hung thú mà ngày thường cơ bản là rất khó gặp như Tỳ Hưu, Thao Thiết, Hỏa Tước, Thương Long,...

Lúc nào cũng có cổ thú và phi thuyền từ khắp các nơi chạy tới đây để chứng kiến trận đại chiến quan trọng này.

Việc tranh giành hoàng vị trong một bất hủ tiên triều vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng mà nó đã chạm tới những bí mật xưa kia của Đại Du.

Rất có thể sẽ khiến cho thế cục xảy ra những biến chuyển cực kỳ lớn, dẫn tới các gia tộc đạo thống cũng có những thay đổi trọng đại.

Điều này không khỏi làm cho người ta phải xem trọng.

Rất nhiều trọng thần của Đại Du tiên triều đã chờ sẵn ở các nơi, điều động cường giả trong tộc đi trông coi cẩn thận chung quanh, đề phòng có người ôm ý đồ xấu lẻn vào.

Ngoại trừ chuyện đó ra, nhi tử nhi nữ của nhiều phi tần với Đại Du Hoàng chủ cũng đã hội hợp ở đây, muốn tận mắt nhìn thấy trận chiến này.

Như bọn hắn suy nghĩ, Du hoàng chính là Đại Du tiên triều chi chủ, ngự trị cương vực mênh mông vô tận, chỉ cần dẫm nhẹ chân một cái cũng có thể khiến thiên địa rung lên, bát phương chấn động.

Bất kể là ai dám cả gan khiêu khích hắn thì đều sẽ phải trả một cái giá to lớn kinh khủng, đó là chết thảm ở đây.

Bọn hắn rất háo hức muốn chứng kiến cảnh tượng Du Thiên Chính bị Du hoàng tự tay giết chết.

"Tên Du Thiên Chính kia cùng lắm cũng chỉ là bại tướng dưới tay phụ hoàng trước kia mà thôi, lại còn dám đến đây chịu chết, đúng là không biết điều mà."

Một vị Hoàng tử tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã bộc lộ tài năng cất lời, trong lời nói tràn đầy sự thù hằn và khinh thường Du Thiên Chính.

Có rất nhiều hoàng tử và công chúa đứng xung quanh hắn, tất cả đều có khí độ bất phàm, trên thân ẩn chứa thần quang, ánh mắt rạng rỡ, thực lực đáng gờm.

Nhưng bọn hắn đều không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn về phía tường thành tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tà dương lặn về phía Tây, trăng tròn mọc lên ở phía Đông, khung cảnh yên tĩnh như tờ.

Cả tòa Hoàng đô đều được bao phủ trong một vùng hào quang mờ ảo, trận văn ở khắp nơi phát sáng rực rỡ chói mắt, khói sương bốc lên, nơi đây tựa như tiên thành trong thần thoại.

Vô số ánh mắt đều hướng tới đỉnh Hoàng đô, tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám nói một câu nào.

Ngay cả tồn tại cổ lão của bất hủ đại giáo cũng nhíu mày không dám mở miệng, sợ quấy nhiễu đến hết thảy mọi thứ ở đây.

"Khụ khụ..."

Nhưng đúng lúc này, ở cuối một con phố dài yên tĩnh đột nhiên lại vang lên một tiếng ho khan nho nhỏ, nó phá vỡ hoàn toàn bầu không khí tĩnh mịch này.

Rất nhiều tu sĩ và sinh linh không khỏi vô thức nhìn sang, thần sắc kinh ngạc.

Tất cả mọi người trong Thái Cổ Hoàng tộc, vô thượng đại giáo, bất hủ đạo thống cùng chấn động. Bọn hắn nghĩ tới điều gì đó, cùng quay mặt nhìn sang.

"Cố Trường Ca!"

"Hắn tới rồi!"

Một đám tuổi trẻ Chí Tôn âm thầm siết tay lại, cả người căng ra, cực kỳ mất tự nhiên.

Ở hướng kia, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào nguyệt bạch sắc đi tới, khuôn mặt hắn có vẻ hơi tái nhợt.

Một nữ tử tuyệt sắc khác bên cạnh đang cầm khăn lụa sạch sẽ màu trắng lau vết máu ở khóe miệng cho hắn.

Khi nhìn thấy khung cảnh này, gần như tất cả các tu sĩ và sinh linh trên phố dài đều bất giác lui về sau mấy bước. Bọn hắn không dám ngăn cản, vội vàng nhường đường.

Rất nhiều người cũng chỉ nghe nói Cố Trường Ca đã trọng thương, bản nguyên đang bị tổn thương, chứ chưa ai nhìn thấy chân thân của hắn.

Không ai ngờ rằng vào thời điểm này hắn lại hiện thân ở đây để quan sát trận chiến kia.

Ngay cả tồn tại cổ lão của các tộc cũng hơi biến sắc, người nào người nấy đều không được tự nhiên, dáng vẻ thong dong bình thản như vừa nãy cũng biến mất.

Mặc dù Cố Trường Ca đang bị thương, hơn nữa còn ho ra máu ngay trước mặt mọi người, nhưng không một ai dám khinh thường hắn cả.

Trong loại tình huống này, Cố Trường Ca tuyệt đối còn nắm giữ thực lực đủ để giết chết Kẻ thành đạo.

Hết chương 1733.
Bạn cần đăng nhập để bình luận