Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1699: Thần kiếm

Chương 1699: Thần kiếm

“Đây là…”

Sắc mặt đám thành đạo lại kịch biến một lần nữa, mặc dù không biết là hung binh nhưng bọn hắn có thể cảm nhận được khí tức sát lục chư thiên truyền ra từ trong đó.

Bọn hắn không dám có suy nghĩ nào khác, chỉ có thể dùng hết mọi thủ đoạn để phản kháng.

Kẻ thành đạo giao thủ với nhau, cho dù chỉ là dư chấn nhưng đối với bất cứ sinh linh tu sĩ nào ở xung quanh thì đó cũng là một trận hạo kiếp kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên vì nơi đây chỉ là một tiểu thế giới ẩn chứa quy tắc đặc thù, không có một sinh linh nào nhưng tuyệt đối cũng là một trận hạo kiếp khủng khiếp.

Đám người Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên ở xa xa thấy một màn này càng sợ hãi run rẩy không thôi. Đó là một cảm giác phát ra từ sâu trong linh hồn, cho dù là cách một khoảng cách rất xa thì cơ thể cũng gần như muốn sụp đổ.

Bọn hắn thật sự không nghĩ tới Cố Trường Ca lại có ý định tiêu diệt toàn bộ đám người đó ở nơi này, giết hết tất cả những Kẻ thành đạo.

Hơn nữa nhìn từ thế cục thì Cố Trường Ca vẫn luôn thong thả ung dung, hắn căn bản không xuất toàn lực. Mấy người khác thì ai nấy đều đang cực khổ hợp lực chống cự, thậm chí là có người đã vẫn lạc.

“Thực lực của hắn quá khủng bố…” Một vị Lục Địa Kiếm Tiên run rẩy nói, sợ hãi đến cực hạn.

Kẻ thành đạo giết bọn hắn như sâu kiến, thế mà ở trên tay của Cố Trường Ca thì ngay cả một chưởng cũng không chống đỡ nổi?

Chuyện này thật sự quá mức khó tin và không thể tưởng tượng được.

Ầm!

Rất nhanh, nơi đây lại bộc phát quang hoa vô tận một lần nữa, Bát Hoang Ma Kích chỉ quét ngang một cái mà đã bổ ra hết thảy, mang khí thế không ai cản được.

Từng bàn tay vắt ngang thiên địa, kích quang bị chặt đứt, thanh thế kinh khủng bao phủ bát phương.

Có người gầm thét, toàn thân như bị thiêu đốt, đánh ra quy tắc trật tự giống như muốn xuyên qua mảnh trời này.

Đó là chí cường pháp không gì sánh nổi, có thể trảm thiên động địa, ngay cả pháp thân cũng đều vượt xa vạn trượng.

Bọn hắn đều dốc toàn lực mà ra tay, bộc lộ thủ đoạn mạnh nhất đời này của mình nhưng đều bị Cố Trường Ca giết chết.

Huyết vũ bắn tung toé tại nơi này, có người bị nổ tung, đầu người băng liệt, hỗn hợp xương vụn màu trắng lóa và máu văng ra tứ phương.

Mà ngay thời điểm nơi đây bộc pháp đại chiến khủng khiếp, bên trong hồ nước màu bạc tại Thông Thiên Tháp có một vòng xoáy lớn đang chuyển động. Sương mù vô tận bị thôn phệ vào đó, phảng phất như thông ra thế giới khác.

Toàn bộ hồ nước cũng sôi trào, bắt đầu rung động kịch liệt.

Hồ nước cuộn trào ngược vào trong, dòng nước liên tục rót vào trong vòng xoáy.

Chỉ trong nháy mắt, thuỷ vị ở nơi này lập tức rút xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, để lộ một góc tử thành ngủ say dưới đáy hồ.

Trên mảnh quảng trường ở chỗ sâu tại tử thành này, Lâm Ân đứng ở đó với vẻ mặt kích động, chiếc chìa khoá trong tay phát ra tia sáng nồng đậm.

Quảng trường tứ giác có bốn cột trụ thanh đồng không biết được đúc từ chất liệu gì.

Bên trên có quang hoa mờ mịt, thi cốt trắng muốt không rõ niên đại bị xiềng xích buộc chặt đang hướng về phía tế đàn ở chính giữa quảng trường mà quỳ bái.

“Thiên Đạo kiếm ở ngay chỗ này…”

Ánh mắt Lâm Ân rơi vào thanh kiếm thanh đồng nhuốm chút vết máu ở chính giữa tế đàn, hắn khó nén nổi kích động trong lòng.

Hắn chậm rãi đi đến, có thể cảm nhận được chìa khoá trong tay đang kết nối kêu gọi thanh kiếm thanh đồng ở nơi đó…

Đây là một toà cổ thành ngủ say ở nơi sâu nhất ngay giữa hồ, vô cùng tĩnh mịch.

Thoạt nhìn tòa cổ thành như được rèn đúc từ thanh đồng, ngưng luyện thành một thể, không có bất cứ ánh sáng nào, cũng không có bất kỳ sinh cơ nào.

Nó âm u yên tĩnh ở chỗ sâu giữa hồ nước, nếu hôm nay hồ nước không khô cạn thì e rằng vĩnh viễn cũng sẽ không hiển lộ trong nhân thế.

Bên trong cổ thành đều là khí cụ đổ nát cùng với bia đá nứt ra vỡ vụn trôi nổi trên không.

Trên bia văn có chữ viết màu đỏ lượn lờ, hào quang màu đen đan xen phảng phất như huyết dịch đậm đặc cạn khô tạo thành.

Trên những bia văn này còn điêu khắc rất nhiều hoa văn đồ án hỗn tạp thâm ảo cùng với một số văn tự cổ lão, tựa như ẩn chứa hàm nghĩa đặc thù nào đó.

Ngoại trừ cổ bia, ở đây còn có rất nhiều Chú Kiếm Trì, bên trong ngâm nước thép đã khô cạn, ngưng kết thành một đoàn cùng với rất nhiều trường kiếm chưa thành hình.

Nơi đây từng được gọi là Kiếm thành, chính là thánh địa trong mắt vô vàn sinh linh tu sĩ ở Kiếm Huyền đại thế giới, có ý nghĩa chí cao vô thượng.

Mỗi một chuôi Thần Kiếm kinh động thiên hạ đều bắt nguồn từ nơi này, được rèn luyện qua một ngàn thử thách bởi Chú Kiếm Sư truyền kỳ khi xưa, trải qua vô số tâm huyết mới có thể luyện thành.

Hiện tại trong tòa thành trì này, ngoại trừ những cổ kiếm mục nát kia thì chính là vô số sinh vật hình người phảng phất như bị đóng băng ngưng kết trong thời không.

Không thể thấy rõ dung mạo và giới tính của bọn hắn, chỉ có thể phán định lờ mờ là hình người.

Có lẽ là mấy chục triệu năm trước, bọn hắn đã từng là Chú Kiếm Sư ở đây nhưng một hồi hạo kiếp nào đó buông xuống đã phá huỷ toà thành.

Tất cả mọi người không kịp chạy trốn, bị sức mạnh vô thượng kia cuốn sạch, ngưng kết thành bụi đất vĩnh viễn bị mai táng tại nơi này.

Giờ đây khi Lâm Ân đặt chân đến vùng đất này, cả tòa cổ thành lại nổi lên sắc màu xanh xám một lần nữa.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm vang dội giống như đến từ một nơi nào đó, mang theo đau thương cùng sự bi đát tràn ngập vương vấn quẩn quanh đủ để tác động đến nỗi lòng của những sinh linh bước chân vào nơi này.

“Vì sao trước đây toà cổ thành lại bị mai táng? Rốt cuộc là đã từng xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù nỗi lòng của Lâm Ân cũng bị tác động nhưng tu vi của hắn rất cường đại, tâm cảnh kiên định không thể suy suyển cho nên rất nhanh đã khôi phục như cũ.

Hắn định lấy chìa khoá đang cầm trong tay mình đi mở phong ấn trên tế đàn, lấy chuôi Thần Kiếm thanh đồng kia.

Mặc dù trước đây chưa từng nhìn thấy Thiên Đạo kiếm bao giờ nhưng Lâm Ân vô cùng vững tin rằng chuôi Thần Kiếm thanh đồng này chính là thứ hắn muốn tìm.

Phía trên có khí tức mênh mông của Thiên Đạo đang cuộn trào khiến đám người đi đến nơi này không nhịn được phải quỳ xuống, tiến hành bái lạy.

Hết chương 1699.
Bạn cần đăng nhập để bình luận