Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2283: Uống rượu cùng ta đi

Chương 2283: Uống rượu cùng ta đi

Giang Sở Sở biết, “hắn” trong miệng Vương Tử Câm là chỉ Cố Trường Ca, chuyện này cả thượng giới đều biết, nàng cũng chẳng cần che giấu làm gì.

Thật ra trước kia lúc còn tu hành ở Chân Tiên thư viện, Vương Tử Câm từng thăm dò nàng nhiều lần nhưng nàng đều trả lời qua loa cho có lệ.

Vừa nghĩ đến những lời này, Giang Sở Sở còn có chút áy náy với Vương Tử Câm.

“Không nghĩ tới ta còn có thể hưởng ké phúc khí của tên kia, tự mình nếm thử tài nghệ pha trà của Sở Sở thánh nữ.”

Vương Tử Câm ngồi xuống rất tùy ý, chống tay ở trên bàn đá, đầu gác lên trên.

Nàng nhìn khói nước trà nghi ngút, câu được câu không mà nói chuyện với Giang Sở Sở. Giang Sở Sở rất chăm chú pha trà, nghe thấy lời chế nhạo này của nàng cũng chẳng bực mình.

“Cho nên ngươi nên cảm ơn Trường Ca nhiều vào, không có hắn, ngươi không có phúc khí này đâu.”

Khóe miệng nàng hơi cong.

“Ngay cả Trường Ca mà cũng gọi được...”

“Giang Sở Sở, ngươi thay đổi rồi, ngươi không phải Thánh nữ cao lãnh mà ta từng quen biết trước kia.”

Vương Tử Câm lại trừng lớn mắt, dáng vẻ bị dọa cho sợ hãi, vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình. Giang Sở Sở lại mặc kệ nàng, vẫn ngồi pha trà, tâm tình rất tốt.

“Này, Sở Sở, ngươi có biết gì về Cố Trường Ca không? Biết quá khứ, hay những chuyện trong quá khứ của hắn không?”

“Đồ ngây thơ như ngươi, ta vô cùng hoài nghi ban đầu ngươi bị Cố Trường Ca lừa tới tay.”

Vương Tử Câm chán nản vuốt tóc mái bên tai, không yên lòng hỏi.

Bởi vì có một khoảng thời gian ở Tiên vực, nàng đã nghe qua không ít chuyện về Cố Trường Ca. Lúc trước chưa từng gặp được Cố Trường Ca, thật ra nàng cũng không biết Cố Trường Ca chính là Ma Chủ khiến cho mọi người sợ hãi kia.

Trước đó nàng cũng không cách nào liên hệ hai người này với nhau.

Nhưng nàng vẫn tự mình chấp nhận tất cả, đơn giản vì nàng xem điều này như một giả định nào đó.

Người nàng thích là một ma đầu đã từng gây họa cho chư thiên, khiến cho cả thế giới lâm vào khủng hoảng và bóng tối.

Phía sau hắn có vô số yêu ma yên lặng nằm chờ trong bóng tối, chờ đợi một ngày đạp vỡ chư thiên.

Lúc Vương Tử Câm uống say ở Nguyệt vương phủ đã từng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Nàng mơ thấy bản thân ôm cổ tên ma đầu kia, ngồi ở trong lòng hắn, trong miệng dịu dàng ca hát, ánh sáng lộng lẫy trên đỉnh đầu, nước chảy dưới chân một đi không trở lại.

Nàng cảm thấy giấc mộng kia rất đẹp.

Nhưng sau khi tỉnh mộng thì chẳng có gì cả.

Cho nên lúc trở lại thượng giới, Vương Tử Câm điên cuồng hỏi thăm tin tức của tên ma đầu kia từ phụ mẫu thân tộc, cả người nàng quen biết. Giống như muốn bù đắp lại tất cả thời gian trăm năm đã biến mất.

Sau đó nàng nhận được tin tức, vị hảo hữu đã từng lớn lên cùng nàng, tu hành cùng nàng, hiện giờ đã gả cho tên ma đầu kia.

Vương Tử Câm sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới khiến bản thân mình chấp nhận tất cả.

Nàng đến tìm Giang Sở Sở, nhưng lại không giúp bản thân nghĩ thoáng ra được chút nào.

"Chuyện từng xảy ra trong quá khứ đều không quan trọng.”

"Ta cũng không thèm để ý hắn có lai lịch gì, có quá khứ gì."

"Quan trọng là hiện giờ Trường Ca đối xử với ta rất tốt, như vậy cũng đủ rồi."

Giang Sở Sở tập trung pha trà, trên gương mặt trắng nõn mịn màng, bởi vì vừa nở một nụ cười nhàn nhạt mà lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nàng hiếm khi mỉm cười trước mặt người ngoài như vậy.

Ngay cả Vương Tử Câm cũng rất ít khi nhìn thấy hai lúm đồng tiền của nàng. Giang Sở Sở của trước kia luôn khiến người ta có cảm giác nàng là Thánh nữ siêu nhiên cao không thể chạm tới, độc nhất vô nhị, không nhiễm bụi trần.

Trăm năm như thoi đưa, đối với tu sĩ cường đại mà nói cũng chỉ là một cái búng tay. Trong mấy trăm năm qua, Giang Sở Sở cũng đã thay đổi rất nhiều.

Vương Tử Câm rất hiểu nàng, trước kia không bao giờ có thể nhìn thấy Giang Sở Sở để lộ vẻ mặt như thế, đó là một loại biểu tình thỏa mãn và hạnh phúc.

Đối với nàng mà nói, cuộc sống như vậy cũng không hẳn là không hạnh phúc.

"Thật là một đứa ngốc biết tự thoả mãn."

"Nếu cả ngươi mà tên Cố Trường Ca kia cũng lừa thì hắn thật sự không phải là người."

Phục hồi tinh thần lại, Vương Tử Câm dứt khoát đặt cánh tay lên bàn đá, nàng vùi đầu trên tay, vạn sợi tóc đen rủ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng giọng nói của nàng rất thấp và cũng rất nhỏ.

Trong cung điện yên tĩnh chỉ có tiếng nước sôi vang lên ù ù. Giang Sở Sở hơi tò mò nhìn nàng một cái, hỏi lại:

“Hả?"

"Ngươi vừa nói cái gì?"

"Không có gì, ngươi cứ nấu trà của mình đi."

Vương Tử Câm có vẻ chán nản trả lời, lười phải nâng mí mắt lên nhìn nàng.

Giang Sở Sở rất thông minh, nói thật thì nàng cũng đoán được một chút.

Khi còn ở Chân Tiên thư viện, Vương Tử Câm cũng đã nhiều lần hỏi thăm về mối quan hệ giữa nàng và Cố Trường Ca. Nhưng khi đó nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là do Vương Tử Câm cảm thấy tò mò về Cố Trường Ca mà thôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới vỡ lẽ, những câu hỏi lúc ấy chẳng phải là một loại thăm dò hay sao?

Cung điện dần dần yên tĩnh lại, hai nàng đều không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Vương Tử Câm nhìn nước trà bốc hơi nóng trước mặt lại cảm thấy lòng mình rối bời một cách khó hiểu.

"Ngươi có rượu không? Không bằng chúng ta uống rượu đi.”

Nàng nâng mi lên rồi vỗ nhẹ vào bàn.

"Ta không giỏi uống rượu, không uống đâu."

Giang Sở Sở quyết đoán lắc đầu.

Thế mà Vương Tử Câm lại cười lạnh,

"Lừa ai vậy? Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên ta uống rượu, ngươi to gan lắm, dám đi trộm rượu Hồng Trần do Tam trưởng lão ủ rồi dụ ta uống cùng ngươi. Cũng là lần đầu tiên ngươi làm ra chuyện điên cuồng như vậy.”

"Vậy sao? Ta quên rồi.”

Khuôn mặt Giang Sở Sở có chút ửng đỏ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh trả lời, cũng không chịu thừa nhận những chuyện đó.

Hết chương 2283.
Bạn cần đăng nhập để bình luận