Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 616: Vì sao lại thế?

Chương 616: Vì sao lại thế?

Mà rất nhanh, đám người Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên, cũng chạy tới khu vực bây giờ của Thiên Hoàng sơn.

Nhưng mà tình hình ở trước mắt khiến cho bọn hắn giật mình, khó mà lấy lại tinh thần.

Trùng thiên quang hoa, đủ để bao phủ tất cả tu sĩ Thánh Cảnh trở xuống.

Cho dù là bọn hắn lúc này cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh, cảm thấy giống như mộng ảo.

"Lúc này Doanh hoàng tử định đồ sát tất cả mọi người sao? Tính đối đầu với cả thiên hạ sao?”

Rất nhanh, thần sắc của bọn hắn trầm xuống, vô cùng phẫn nộ.

Đám người Vương Vô Song trực tiếp thôi động cấm khí bí bảo của riêng mình, đang nghiêm túc cảnh giác.

Chỉ thấy trước mặt lộ ra khí tức mênh mông cuồn cuộn, tựa như một tôn cổ lão thần chi khôi phục.

Loại khí thế kinh khủng kia như quy tắc trật tự thần tiên của ngân hà, ở nơi đó xen lẫn và rủ xuống, có một chuông hoàng kim đang chìm nổi trong không trung.

Cái chuông hoàng kim này rất lớn, phảng phất như một tòa sơn mạch vắt ngang ở chân trời, che lấp tất cả.

Lực lượng thời gian kinh khủng đang chảy xuôi trong chuông vàng, tỏa ra khí tức cường đại, muốn đem tất cả quy về hỗn độn.

Thần quang màu vàng vô cùng kinh khủng, giống như núi cao, như xuyên qua vũ trụ, khiến bầu trời vỡ nát.

Cho dù là Tuyệt Âm chiến trường, cũng khó có thể ngăn cản loại khí tức đó, không trung cũng nổ tung.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người rung động thật sâu, đám người Diệp Lang Thiên chạy tới mà tim đập thình thịch.

Thân là truyền nhân của Thái Cổ Diệp tộc, Diệp Lang Thiên đương nhiên biết đệ nhất thời gian là báu vật gì.

Cho nên hắn mới không nghĩ tới vì sao Doanh hoàng tử lại to gan như thế, dám thôi động đồ vật này, đây rõ ràng là muốn làm địch nhân với tất cả chúng sinh mà.

"Vật này là trấn hồn cổ linh lúc trước của Doanh Thiên Hoàng, không đúng, cũng không phải là kiện binh khí kia của Doanh Thiên Hoàng, nhưng cũng do hắn đích thân luyện chế, đặc biệt để lại cho dòng dõi của mình.”

"Chỉ sợ là một binh khí Chí Tôn, thần chi trong đó giống như là một vị Chí Tôn, ai có thể ngăn cản chứ?”

"Tên thừa kế ma công này thật là quá huênh hoang mà, đến bây giờ mà còn không thừa nhận, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ phía sau có Thiên Hoàng Sơn, phụ thân là Doanh Thiên Hoàng nên muốn làm gì thì làm ư?”

"Vị Vương Giả trẻ tuổi của Vô Tận Hỏa Quốc nghe nói là được một vị Chí Tôn thu làm đồ đệ, bây giờ nàng chết ở đây chỉ sẽ khiến cho vị đó tức giận mà chạy đến chỗ này.”

"Đến lúc đó Tuyệt Âm chiến trường không được yên bình, đối với chúng ta cũng rất nguy hiểm.”

Ở giữa đỉnh núi khô cằn, đông đảo tu sĩ trẻ tuổi đều đang nghị luận, thấy cảnh này đều rất phẫn nộ, thần sắc vô cùng lo lắng.

Trong ánh nhìn của bọn hắn, có thể thấy được một cỗ khí huyết ngập trời.

Đó là một tiếng gầm thét phát là từ vị Chí Thánh, người hộ đạo của Kỳ Lân Tử.

Lúc hắn ra tay với Doanh Sương cũng cảm thấy không ổn.

Trong thân thể của Doanh Sương phun ra khí tức xém chút khiến thần hồn của hắn vỡ nát.

"Người thừa kế ma công, ai ai cũng có thể diệt!”

Xem như ngươi giết ta thì cũng có người đến giết ngươi.

Giờ phút này, hắn đang phát ra tiếng gầm thét, âm thanh khiến cho thiên địa rung lắc.

Vô số quy tắc của Thánh Cảnh giống như khe nứt, phun trào ở nơi đó.

Dưới ba động như này, coi như Thánh Nhân bình thường cũng phải biến sắc, không có khả năng đứng ở đó.

Chí Thánh giận dữ, sơn hà đổi đường, thiên địa thất sắc, càn khôn hủy diệt.

Nếu chiến trường như thế xảy ra ở ngoại vực, rất nhiều sinh mạng đều sẽ sụp đổ, trở thành bột mịn.

Nhưng bây giờ hắn lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Dưới uy áp của Chí Tôn thì cũng như giun dế mà thôi, ngoại trừ không cam lòng gào thét thì cái gì cũng không làm được.

Sau một khắc, thần quang màu vàng rơi xuống, giống như hủy diệt trời đất.

Rất nhiều quy tắc chi lực, phốc một tiếng đem Chí Thánh cảnh này bao phủ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt tan thành mây khói bị hủy diệt.

"Đã nói ta không phải là người thừa kế ma công rồi, vì sao các ngươi không tin?”

Doanh Sương thân là người trong cuộc, lúc này sắc mặt tái xanh hơn bất kỳ ai.

Hắn đứng ở bên dưới vòm trời, đỉnh đầu khắp nơi đều sáng chói, thần quang trong đó xán lạn, chuông cổ hoàng kim nối liền trong không trung.

Nhưng việc này không liên quan đến hắn.

Cái chuông này chỉ khi sinh mạng của hắn gặp nguy hiểm mới chủ động khôi phục mà thôi.

Bình thường hắn khó mà thôi động được.

Hiện nay, Doanh Sương chỉ cảm thấy cái nồi người thừa kế ma công đã chặt chẽ dính vào người hắn, giống như không cởi được.

Điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, hoảng sợ, bất an.

Rốt cuộc là ai đang hãm hại hắn, tại sao lần nào cũng chụp cái mũ này cho hắn.

"Thiếu chủ, ngươi mau dừng tay, khổ hải vô biên quay đầu là bờ, chỉ cần phế bỏ cấm kỵ ma công, vẫn có biện pháp."

"Bằng không đến lúc đó ngay cả thuộc hạ màThiên Hoàng lưu lại cũng không cứu được ngươi.”

“Ngươi như này không chỉ là đang hại chính ngươi mà còn hại cả Thiên Hoàng sơn!”

"Thiếu chủ, ngươi như bây giờ còn xứng đáng với Thiên Hoàng sao, nếu như Thiên Hoàng còn ở đó, hắn sẽ không muốn thấy ngươi như ngày hôm nay”

Đám người Doanh Ngọc, A Cổ của Thiên Hoàng sơn, bây giờ đều là thần sắc mang theo thương tiếc, nhao nhao mở miệng thuyết phục Doanh Sương để hắn quay đầu, đừng chấp mê bất ngộ nữa.

Nghi ngờ là một chuyện, bây giờ nghi ngờ được chứng thực, lại là một chuyện khác.

Điều này để cho bọn hắn vô cùng lo lắng, thương tiếc, bất an.

Đang yên đang lành, vì sao Doanh Sương lại đi lạc đường cơ chứ.

Thân là người thừa kế ma công, bất kể là lúc nào cũng đều là tình huống tuyệt vọng.

Cuối cùng sẽ chỉ liên luỵ đến gia tộc, là địch nhân của toàn bộ thế nhân, không có bất kỳ kết cục tốt nào cả.

Vì sao Doanh Sương nghĩ mãi mà không rõ chứ?

Hết chương 616.
Bạn cần đăng nhập để bình luận