Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1488: Lại cưỡng hôn

Chương 1488: Lại cưỡng hôn

Rất nhanh sau đó, sự tình phát sinh trong Thạch Phường hôm nay đã nhấc lên một gợn sóng không nhỏ tại Côn Ô thành.

Đương nhiên tiếng nghị luận về tờ giấy thần bí kia là nhiều nhất, mặc dù Cố Tiên Nhi đã bỏ ra một trăm năm ngươi vạn linh thạch cắt được.

Nhưng trong mắt rất nhiều giáo chủ đại giáo cùng với tồn tại cổ lão thì tờ giấy đó chứa đựng kiếm quyết, cấp độ tuyệt đối vượt qua Đế Cấp bình thường.

Trái lại, ít nhất cũng phải là kiếm quyết thuộc cấp độ Đế Cấp.

Vì lẽ đó giá trị của nó căn bản không thể sử dụng ngôn ngữ để hình dung, càng không có cách nào dùng linh thạch để đánh giá.

Nhìn từ điểm này, một trăm năm ngươi vạn linh thạch thì tính là cái gì?

Còn về Quỷ Huyết nguyên thạch mà Cố Tiên Nhi đã bỏ ra năm trăm vạn linh thạch để mua, cắt ra một cái trứng bình thường không có gì lạ đã khiến không ít người thất vọng và cảm thấy không đáng thay cho Cố Tiên Nhi.

Sự tình Đại tiểu thư của An tộc là An Hi suýt chút nữa bị Cố Trường Ca chụp chết cũng gây nên oanh động không nhỏ.

Đương nhiên trong mắt những người đi đường chứng kiến từ đầu đến cuối thì gặp phải chuyện như vậy cũng là do An Hi tự chuốc lấy khổ.

Hiện nay, gần như là tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Cố Tiên Nhi đâu dễ trêu chọc.

Càng đừng nói tới là Cố Trường Ca vẫn còn đang ở tại Côn Ô thành.

Trải qua chuyện này, không ít người bắt đầu hoài nghi. Bọn hắn bắt đầu suy đoán rốt cuộc là Cố Tiên Nhi có được truyền thừa của Thần Nguyên Sư hay không? Bằng không thì chỉ có thể dùng vận khí để giải thích hay sao?

Trở lại cung điện ban đầu, Cố Trường Ca cũng không gấp gáp xem xét tờ giấy ẩn chứa một môn kiếm quyết chí cao kia mà hôm nay, sau khi hắn nhìn thấy trạng thái của Ngưu Điền thì cảm thấy có lẽ cái gọi là Ẩn Tiên huyết mạch còn có tác dụng khác.

Cho nên trước tiên hắn bèn sắp xếp ổn thoả Thần Thạch đại hội diễn ra vào ba ngày sau.

Đương nhiên Trường Sinh Cố gia cũng muốn tham dự Thần Thạch đại hội lần này, tuy nhiên những kỳ thạch kia vẫn chưa được chở tới đây.

“Ngược lại có thể chờ một chút rồi lại nói, từ đây đến lúc tiến công Côn Sơn vẫn còn một khoảng thời gian.”

Cố Trường Ca suy nghĩ chuyện này, sau đó nhìn về phía Cố Tiên Nhi vẫn một mực đi ở phía sau hắn, không nhịn được cười một tiếng: “Ngươi cái tên gia hỏa này, chẳng lẽ còn muốn nhìn chằm chằm vào ta?”

“Vậy trước tiên ngươi hãy trả lại bộ kiếm quyết kia cho ta đi.”

Trên gương mặt của Cố Tiên Nhi viết chữ bất mãn rất lớn, nàng cảm giác Cố Trường Ca cố ý không đề cập đến sự kiện kia.

“Sao lại gọi là trả?”

“Rõ ràng là chính ta đoạt lại. Bây giờ nó ở trên tay của ta thì nó là của ta?”

Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, bàn tay giương lên, trang giấy màu vàng sậm lại hiện lên lần nữa, phía trên có ánh sáng lưu động chiếu rọi khiến bàn tay của hắn óng ánh tựa như được một tầng sương mù bao phủ.

“Tên hỗn đản này, ta biết ngay chắc chắn là ngươi sẽ không trả.”

Cố Tiên Nhi giận đến nghiến răng, nhất là khi nhìn thấy gương mặt mang theo nụ cười khẽ có hơi đắc ý của hắn.

Nếu không phải đánh không lại Cố Trường Ca, bây giờ nàng đã xông lên liều mạng với hắn.

Lần nào nàng cũng bị Cố Trường Ca chọc tức đến mức muốn nhào tới cắn hắn mấy cái.

“Ngươi có thể nhìn ra chữ viết ở bên trên hay sao? Bây giờ cho dù có đưa ngươi thì ngươi cũng không biết nó ghi cái gì.”

Cố Trường Ca vẫy tờ giấy ở trước mặt nàng, ngay cả hắn cũng không biết chữ viết ở bên trên chứ đừng nói là Cố Tiên Nhi.

Nghe vậy, Cố Tiên Nhi nhất thời im lặng.

“Cho dù là vậy thì nó cũng là của ta, ngươi không được đoạt lấy.” Tuy nhiên nàng vẫn không yên lòng, bèn lặp lại lần nữa.

“Ta tìm người phiên dịch văn tự ở trên này một lần, đến lúc đó tự nhiên sẽ đưa lại cho ngươi.” Cố Trường Ca hơi lắc đầu, cam đoan nói.

“Như vậy còn tạm được.”

Cố Tiên Nhi thấy Cố Trường Ca cũng đã nói như thế thì miễn cưỡng tin tưởng một chút.

Sau đó, nàng định rời đi, không muốn ở cùng một chỗ với Cố Trường Ca, luôn có cảm giác sẽ bị hắn khi dễ.

“Đi bây giờ sao? Có phải ngươi đã quên thứ gì rồi không?”

Cố Trường Ca nhìn bộ dạng muốn chuồn mất của nàng, cười nhạt một tiếng trực tiếp đưa tay bắt nàng trở lại.

“Ta quên chuyện gì sao?”

Cố Tiên Nhi có chút e ngại nhưng vẫn cười ha hả hỏi ngược lại hắn.

“Xem ra đã một khoảng thời gian ngươi không bị đánh rồi, cần phải nhớ lâu một chút.” Cố Trường Ca vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm nàng.

Cố Tiên Nhi thấy ánh mắt của hắn thì rụt cổ một cái nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Ngươi đừng nói bậy, không phải chỉ là một cái điều kiện thôi sao?”

“Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì.”

Nói xong, nàng ra vẻ khẳng khái liều chết ngước khuôn mặt nhỏ lên nhắm mắt lại. Lông mi thật dài run rẩy, có thể nhìn ra nội tâm nàng đang khẩn trương.

Không thể không nói, nhìn từ khoảng cách gần, trên gương mặt trầm tĩnh của Cố Tiên Nhi hoàn toàn không tìm ra chút tì vết nào, bóng loáng mà mềm mại, so với hài tử mới sinh còn hồng hào nõn nà hơn.

Ngũ quan của nàng tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất, mép váy phiêu dật, mái tóc đen dài tựa như sóng nước chảy xuôi, hiện lên vẻ đẹp lộng lẫy xuất trần.

Trên người nàng có một hương thơm tựa như hương hoa mộc lan, mang theo tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian, thanh lãnh mà cao ngạo.

Cố Trường Ca nhìn bộ dạng này của nàng, lại không nhịn được cười trêu ghẹo: “Mỗi ngày trong đầu ngươi đều chứa cái gì vậy? Trong Thần Thạch đại hội ba ngày sau, ta muốn ngươi cho ta mượn Đại Hồng Điểu sử dụng một chút.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, đầu tiên Cố Tiên Nhi sững sờ, sau đó mới có chút ngạc nhiên mở to mắt. Nàng không ngờ sự tình mà Cố Trường Ca muốn nói lại là chuyện này.

Hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ, thậm chí còn không hề liên quan một chút nào.

Nhìn thấy thần sắc hứng thú của Cố Trường Ca, trên mặt nàng không khỏi sinh ra sắc hồng nhàn nhạt nhưng chẳng biết tại sao lại có chút mất mát khó hiểu.

“Thế nào?”

“Chẳng lẽ ngươi đang chờ mong cái gì sao?”

Cố Trường Ca không nhịn được cười một tiếng.

“Ngươi mới đang chờ mong cái gì…”

“Ngươi muốn Đại Hồng Điểu giúp ngươi thì nói với nó là được rồi, nói với ta làm gì?”

Cố Tiên Nhi khôi phục rất nhanh, ngữ khí mang theo vài phần tức giận, quay người định rời đi.

Đương nhiên ở trong mắt của Cố Trường Ca, bộ dạng này là đang hờn dỗi. Hắn cười nhạt một tiếng, thình lình giữ chặt lấy nàng, đem bờ môi của mình từ từ đưa lại gần…

“Ô ô…”

Sau một khắc, đôi mắt đẹp của Cố Tiên Nhi trừng lớn, nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra nhưng không thể…



Hết chương 1488.
Bạn cần đăng nhập để bình luận