Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1508: Nhân quả vận mệnh không thể dứt ra được

Chương 1508: Nhân quả vận mệnh không thể dứt ra được

“Thực sự là như thế sao?”

Tiêu Nhược Âm thấy một màn trước mắt, không hề ngoài ý muốn chút nào, chỉ than nhẹ một tiếng rồi thu tay về.

Cho dù là nàng, khi chạm vào sợi Vận Mệnh chi tuyến này thì cũng cảm giác bàn tay nhoi nhói, bị phản phệ mãnh liệt, khói đen bốc lên.

Đây không phải là nhân quả mà nàng muốn xóa là xóa.

“Cố Trường Ca…”

“Là tên của hắn bây giờ sao?”

Tiêu Nhược Âm nhẹ giọng gọi ra cái tên này, thần sắc thanh lãnh không gợn sóng, có một loại thoát tục siêu nhiên rõ ràng không thuộc về thế giới này.

Từ khi từng bức họa hiện lên trong đầu nàng, nàng luôn khẽ nhíu mi.

Đương nhiên nàng nhớ kỹ tất cả mọi chuyện phát sinh trước đó, thực ra nàng của bây giờ so sánh với Tiêu Nhược Âm của trước đây cũng có không chênh lệch gì quá lớn.

Khác biệt duy nhất chỉ là ký tức của Vận Mệnh đại tế ti trong dĩ vãng của nàng đã được đánh thức, cùng với đó là thể chất Vận Mệnh Hư Vô cũng thức tỉnh.

Tuy nhiên ký ức hai mươi năm trước rõ ràng là không phải Tiêu Nhược Âm của hôm nay có thể làm chủ.

Nàng biết được hết thảy những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, cũng biết Tiêu Nhược Âm vì muốn dựa vào Cố Trường Ca mà đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, cộng thêm đủ loại suy nghĩ của Tiêu Nhược Âm trước kia.

Dù sao thì cho tới bây giờ hai người các nàng cũng chỉ là một người.

Mặc dù nàng không thể gật bừa nhưng đã trở thành kết cục, nàng không thể nói thêm gì nữa cả.

“Cố Trường Ca để ta ở lại bên cạnh, rất có khả năng đã biết được thân phận của ta…”

“Hắn chậm chạp không động thủ với ta, xem ra là chờ thể chất thức tỉnh thành công.”

“Không thể để Cố Trường Ca biết chuyện ký ức của Vận Mệnh đại tế ti trong ta đã thức tỉnh…”

Lông mày của Tiêu Nhược Âm khẽ nhíu, nàng đang suy nghĩ đối sách.

Khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều sự tình, từng chuyện một lướt qua trong đầu nàng.

So với Tiêu Nhược Âm trước đó, nàng đã rõ ràng rất nhiều thứ, đương nhiên cả lai lịch khủng bố của Cố Trường Ca.

Nếu vừa rồi không phải sợi Vận Mệnh chi tuyến khó mà mờ đi kia xuất hiện, sợ rằng trong thời gian ngắn nói không chừng nàng vẫn không thể phát hiện ra vấn đề này.

Tất nhiên Cố Trường Ca đã hại nàng trở thành người luân hồi chuyển thế, vậy thì thân phận của hắn cũng sẽ vô cùng chấn động.

Liên quan tới điểm này, Tiêu Nhược Âm cũng không hoài nghi.

Nhưng mà Tiêu Nhược Âm cũng không rõ lắm, vì sao một tồn tại cường đại đến nhường này đến cuối cùng lại rơi vào tình trạng luân hồi chuyển thế như nàng.

Bây giờ nàng cũng không có thời gian suy nghĩ được nhiều như vậy.

Dưới cái nhìn của nàng, có lẽ Cố Trường Ca đã thức tỉnh trí nhớ của trước kia từ rất sớm, cho nên hắn mới có thể đạt đến tình cảnh kinh khủng như hiện tại chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi.

Tiêu Nhược Âm biết rõ Cố Trường Ca đáng sợ, dù là hiện tại nàng đã thức tỉnh ký ức từ kiếp trước, hơn nữa còn thức tỉnh ấn ký thần phù của Vận Mệnh Hư Vô Chi Thể.

Nhưng nếu như nàng muốn chống lại Cố Trường Ca, đây vẫn là suy nghĩ xa vời, không cách nào làm được.

“Chắc hẳn hắn có ý đồ với bản nguyên của ta, định bước đến một bước thành đạo cuối cùng kia…”

“Không thể để hắn được như ý. Vất vả lắm thiên hạ mới khôi phục được hòa bình như ngày nay, chẳng lẽ lại bị một chưởng của hắn huỷ đi hết thảy?”

Tiêu Nhược Âm thầm than nhẹ, suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi thứ.

Thật sự nàng không nghĩ tới mình vừa mới thức tỉnh ký ức của kiếp trước thì đã gặp phải tình cảnh khốn đốn lớn như vậy.

Hiện tại xem ra, biện pháp duy nhất chính là buông bỏ, hoặc là nghĩ cách thoát khỏi Cố Trường Ca.

Nhưng mặc kệ là con đường nào thì đều rất gian khổ.

Nhất là trên danh nghĩa sư tôn của Diễm Cơ, Cố Trường Ca lại một mực xếp nàng ở trong tầm mắt.

Chỉ cần nhất cử nhất động của nàng có chút sai lầm, Cố Trường Ca sẽ phát giác ngay lập tức.

Trước đây Tiêu Nhược Âm không rõ ràng những thứ này, thậm chí còn cảm thấy Diễm Cơ thật lòng muốn tốt cho nàng.

Nhưng bây giờ nàng mới hiểu, từ khi bắt đầu tiếp xúc Cố Trường Ca đã mang theo mục đích khác.

Tất cả những điều này cũng là ván cờ do Cố Trường Ca hắn bày ra mà thôi.

“Thiết lập nhân vật ngốc bạch ngọt không có chút tác dụng gì, ngược lại còn bởi vì nhỏ mà mất lớn, nội tâm vẫn luôn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

“Khí linh của Tạo Hoá Tiên Chu ( Tạo Hoá Tiên Thuyền ) hẳn là ở trên người của Giang Thần, ta phải lấy lại khí linh của Tạo Hoá Tiên Chu thì may ra mới có một tia cơ hội.”

Sau đó, khí tức trên thân Tiêu Nhược Âm dần dần biến hoá, trở nên hư vô mờ mịt, cuối cùng giống nhau như đúc với nàng trước đó, không khác một chút nào.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, nàng mới đi ra khỏi đại điện, nhìn về chỗ phường thị tại Côn Ô thành đang ồn ào huyên náo.

“Nhược Âm sư muội, ngươi muốn đi tìm Trường Ca thiếu chủ sao?”

Đệ tử phụ trách trông coi đại điện nhìn thấy Tiêu Nhược Âm đi ra thì trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng hỏi.

Tiêu Nhược Âm có chút sững sờ, sau đó suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười giống như dĩ vãng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lúc đầu nàng còn có chút không quen với thiên khung ngoại giới này.

Trời xanh mây trắng, hào quang mờ mịt.

Cảnh tượng này khiến một người đã quen với Vận Mệnh thần điện băng lãnh như nàng đột nhiên có chút không thích ứng.

Hết chương 1508.
Bạn cần đăng nhập để bình luận