Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1844: Tình huống không khả quan

Chương 1844: Tình huống không khả quan

"Giếng tổ sắp khô cạn, nếu như không tìm được chỗ đó thì sợ rằng chúng ta sắp phải vĩnh tịch."

"Chỉ e Luân Hồi cổ thiên tôn khó mà làm được chuyện lúc trước hắn đã hứa với chúng ta."

Lục đại cổ tổ vừa thì thầm vừa nhìn chỗ sâu nhất của tộc thổ, trong ánh mắt bọn hắn có lo nghĩ, có không đành, nhưng nhiều nhất vẫn là không cam lòng và tiếc nuối.

Thọ nguyên của vạn vật trên thế gian chung quy đều có lúc đến cuối, ngay cả tiên nhân cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng nhờ ba cái giếng tổ kia, bọn hắn đã chịu được từ kỷ nguyên này đến kỷ nguyên khác, sống một thời gian vô hạn.

Dù tu vi của bọn hắn khó mà tiến thêm được nửa bước thì cũng không hề ảnh hưởng đến sự bất hủ của bọn hắn.

Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi một cơ hội.

Một cơ hội siêu thoát hoặc thoát khỏi ràng buộc giới hạn này. Kể từ khi Tuyệt Âm Thiên xuất hiện cho đến nay, bọn hắn đã luôn chờ đợi rồi.

Tiếc rằng chờ đến tận lúc ba cái giếng tổ sắp khô cạn mà bọn hắn cũng chưa được thấy cảnh tượng mà trước kia Luân Hồi cổ thiên tôn đã tiên đoán ra.

"Luân Hồi đạo đài ẩn chứa nghĩa lý sinh tử, sau khi nghịch chuyển giới này thì còn sót lại chút lực lượng, nó sẽ giúp chúng ta đốt ngọn lửa cuối cùng."

"Nếu vẫn không thể chiếu rọi được chỗ kia thì chúng ta chỉ có thể chấp nhận vĩnh tịch."

Lục đại cổ tổ cất lời, giọng nói nhẹ nhàng không chứa chút tình cảm nào.

Giờ đây bọn hắn sắp phải vĩnh tịch rồi, cho dù toàn bộ Tuyệt Âm Thiên hủy diệt sụp đổ thì cũng có sao đâu?

Bọn hắn đã từng nhiễm một tia sương mù màu xám không biết đến từ đâu, sau đó trời xui đất khiến tiến vào một vùng đất quỷ dị khó lường.

Ở nơi đó thần hồn và nhục thân của bọn hắn đã bị tan vỡ rồi tụ lại cả ngàn vạn lần, bọn hắn trải qua sự tra tấn kinh khủng nhất trên thế gian.

Bởi vì sự đặc biệt của vùng đất quỷ dị kia mà dù gặp phải tình cảnh như vậy, bọn hắn cũng chưa từng chết mà còn luôn giữ được thần trí tỉnh táo.

Cũng ở nơi đó, bọn hắn tìm được ba cái giếng cổ, cũng chính là ba giếng tổ hiện giờ của Tuyệt Âm Thiên.

Có lẽ tất cả thế lực đạo thống ở thượng giới sẽ mãi mãi không nghĩ ra được nguồn gốc của Tuyệt Âm Thiên họa khiến mọi người run rẩy sợ hãi lại xuất phát từ ba cái giếng cổ.

Những năm gần đây, Lục đại cổ tổ nghĩ hết mọi cách để tìm được vùng đất quỷ dị kia và tiến vào trong đó một lần nữa, nhưng lại không có biện pháp nào cả.

Vùng đất quỷ dị kia đại diện cho sự bất tường và khủng bố.

Trước đây bọn hắn chỉ là vô tình tiến vào tầng ngoài cùng mà đã nhận được sinh mệnh gần như vĩnh hằng bất hủ từ nơi đó rồi.

Mặc dù kiểu nhận được này lại phải trả một cái giá nặng nề không sao tưởng tượng nổi.

"Hả?"

"Tại sao lại có cảm giác như có người đang nhìn trộm chúng ta?"

Lúc này bỗng nhiên một tôn cổ tổ nhíu mày lại nhìn ra ngoài tộc thổ.

Hắn cảm giác hình như ở đó có một ánh mắt đang nhìn trộm nơi này.

Đối với bọn hắn mà nói, mặc dù trong những tháng năm dài đằng đẵng này bọn hắn không thể nào làm tu vi tăng lên được.

Nhưng tinh thần lực lại luôn được tích lũy và rèn luyện đến mức mênh mông cuồn cuộn không tài nào tưởng tượng nổi.

Cho dù đối mặt với Tiên cảnh chân chính, bọn hắn cũng không sợ chút nào.

"Là ai đến tộc thổ của chúng ta?"

"To gan!"

Mấy tôn cổ tổ cũng quát to, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm vô cùng.

Có tinh thần lực mênh mông của một người cuốn tới, phảng phất như cả một thiên khung vũ trụ che xuống, đè nghiến cho tất cả đạo tắc đều nổ tung.

Toàn bộ tộc thổ đang nứt ra, thanh thế kinh thiên, sương mù ngập trời.

Cảm giác của bọn hắn hết sức nhạy bén, gần như có thể kết luận vừa rồi có người đã xuất hiện ở đó, đây không thể là ảo giác của bọn hắn được.

Nhưng bây giờ người đó đã sớm biến mất vô tung vô ảnh như thể không hề tồn tại.

"Xem ra rốt cuộc tên hậu bối họ Cố kia vẫn có chút không an phận."

Một vị cổ tổ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vô tình.

"Nếu hắn đã tới đây thì hiển nhiên đã nổi lòng nghi ngờ với Tuyệt Âm Thiên ta. Chuyện chế tạo Luân Hồi đài rất trọng đại, tạm thời cứ mặc kệ hắn trước đi."

"Nếu chế tạo đạo đài thất bại thì hắn cũng khó thoát được khỏi đây, cuối cùng cũng sẽ tịch diệt với chúng ta thôi, không cần quan tâm nhiều."

Những cổ tổ khác đều dần trở nên yên lặng, không ra tay tiếp nữa.

Nếu nói riêng về tu vi thì bọn hắn tối đa chỉ có thể đến Kẻ thành đạo đỉnh phong, thậm chí còn không bằng Tàn Tiên.

Nhưng về mặt tinh thần lực và lĩnh vực đạo tắc, bọn hắn dám chắc cho dù tất cả nội tình trong các thế lực đạo thống ở thượng giới cùng xuất hiện thì cũng không thể sánh bằng bọn hắn.

Cho nên mặc dù thực lực của Cố Trường Ca rất kinh khủng nhưng bọn hắn cũng không thèm để ý, bọn hắn tự tin có thể áp chế được hắn dễ dàng.

Dù sao bọn hắn cũng có tận sáu người, sau lưng còn có ba cái giếng tổ, có thể tẩy sạch hết thảy mục nát để bọn hắn nhận được vĩnh sinh bất diệt.

Ở nơi sâu nhất trong tộc thổ của Tuyệt Âm Hoàng Đình.

Sương mù bao phủ dày đặc, từng làn sương xám xịt đang lơ lửng khắp nơi, bóng tối âm u buông xuống, phảng phất như một mảnh quỷ vực âm trầm.

Thiên địa nơi đây bị chôn vùi, quy tắc thì vỡ vụn, ngoại trừ u ám thì ta không còn nhìn thấy bất cứ một màu sắc nào khác.

Tuyệt Âm Thiên Lục đại cổ tổ có trọng trách trông coi ba miệng giếng tổ thần bí, đứng sừng sững trên chỗ cao nhất của tộc thổ, lạnh lùng quan sát vùng thiên địa này.

Dường như bọn hắn đã tồn tại ở thế gian này từ thuở mới khai thiên lập địa.

Ai cũng lạnh lùng và cổ lão, xung quanh có sương mù màu xám mơ hồ không rõ, ánh mắt hoặc là băng lãnh, hoặc là vô tình, trống rỗng, nhìn vào chỉ thấy một màu tàn tro.

Chỉ có cánh tay đang duỗi ra khỏi làn sương mù kia mới hiện lên nhiều dấu vết mục nát và thi bớt.

Hết chương 1844.
Bạn cần đăng nhập để bình luận