Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1481: An Hi chơi trò tâm cơ

Chương 1481: An Hi chơi trò tâm cơ

"Một bộ kiếm quyết chí cao...."

Nhìn thấy trang giấy vàng này bay vào tay mình thì Ngưu Điền nhịn không được mà nở một nụ cười kích động, khó nén hưng phấn.

"Quá tốt rồi."

"Xem ra suy đoán của ta không sai."

Khoé miệng An Hi cũng lộ ra một nụ cười, gật đầu nhẹ.

"Đây là đồ vật ta mở ra được..."

Cố Tiên Nhi không ngờ thần vật mình mở ra được vậy mà lại có thể rơi vào tay của người khác.

Việc này khiến nàng vô cùng khó chịu.

Nhưng nàng không biểu lộ ra quá nhiều, nàng không tin một Bộ Lạc Ẩn Thế có thể cướp đồ đạc của nàng trước mặt mọi người một cách trắng trợn như thế,

"Tiên Nhi tiểu thư, vật này có liên quan vô cùng mật thiết đến một vị tiên tổ của bộ lạc chúng ta, ta nghĩ rằng mọi người ở đây đều có thể thấy được."

Lúc này An Hi cũng chủ động đứng ra, khuôn mặt mang theo một vẻ mỉm cười trang nhã, mở miệng nói với Cố Tiên Nhi?

"Ngươi có ý gì?"

Cố Tiên Nhi nhìn xem nàng với ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt sắc lạnh vô cùng.

An Hi không quan tâm đến thần sắc lúc này của Cố Tiên Nhi, vẫn mỉm cười rồi nói tiếp.

"Đây là di vật thuộc về tổ tiên của bộ lạc chúng ta."

"Lấy thân phận cùng địa vị của ngài chắc hẳn không cưỡng đoạt đồ vật của người khác phải không, cho nên ta mong ngài có thể để vật quy nguyên chủ, chỉ cần ngài mở miệng thì bộ lạc ta có thể lấy giá cao để mua nó."

"Ơn nghĩa như thế bộ lạc ta sẽ khắc ghi cả một đời."

"Đương nhiên nếu ngài không thích thì ta sẽ để tên tộc nhân này đưa nó cho ngài."

Nghe những lời như vậy thì mọi người ở đây cũng cảm giác được một điều, vị đại tiểu thư này không phải là một nhân vật bình thường.

Nói chuyện vô cùng chừng mực, lại trật tự rõ ràng, vài ba câu liền có thể nói ra mục đích của bản thân, hơn nữa còn đứng ở một phương cực kỳ có lợi.

Lời này nàng nói vô cùng hay, đầu tiên là chứng minh vật này là di vật của tổ tiên bọn hắn.

Sau đó nhấn mạnh địa vị của Cố Tiên Nhi, khiến cho mọi người cảm giác lấy địa vị của Cố Tiên Nhi nếu chiếm đoạt đồ vật của người khác thì hơi mất thân phận.

Sau đó còn nói bản thân sẽ lấy giá cao mua lại, còn biểu thị bản thân không muốn cướp.

Nếu Cố Tiên Nhi không đáp ứng thì nàng sẽ trả lại.

Cho nên dù Cố Tiên Nhi đáp ứng hay cự tuyệt thì cử động của nàng cùng bộ tộc mình đều chiếm lý, tuyệt đối có lợi.

Nếu Cố Tiên Nhi đáp ứng thì không nói, nếu không thì sẽ khiến người khác có cái nhìn không tốt về nàng, dù về tình hay về lý cũng vậy, đây là chiếm đoạt di vật của tiên tổ người khác.

Rất nhiều người ở đây đều đã hoá cáo, nháy mắt đã phân tích được dụng ý của An Hi.

"Nếu so về đùa nghịch tâm cơ thì vị công chúa của Cố Gia chắc chắn đấu không lại nàng."

"Nói cho cùng nàng chỉ là một cô nương, sao có thể tốn thời gian nghiên cứu những thứ này.... Nói về thủ đoạn thì nàng không đấu lại vị đại tiểu thư của bộ lạc này."

Việc này khiến bọn hắn vô cùng tò mò về hành động của Cố Tiên Nhi.

Cố Tiên Nhi đương nhiên nghe ra được dụng ý của An Hi.

Sắc mặt nàng vẫn không biến hoá, giống như không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

"Đây là đồ vật mà ta cắt ra được."

Nàng nói một cách từ tốn, "Nếu là vật quy nguyên chủ, thì ta nghĩ ngươi phải đưa nó cho ta mới đúng."

"Ta biết, nhưng đây cũng là di vật của tổ tiên tộc ta...."

Trên mặt An Hi vẫn là vẻ cười nhạt, như là ăn chắc được Cố Tiên Nhi.

"Cho nên ngươi muốn đoạt?"

Cố Tiên Nhi nhìn nàng một cái, hỏi lại.

An Hi mỉm cười, lắc đầu, "Sao ngài lại nói thế, ta sao có gan đoạt đồ vật của ngài, nếu ngài không muốn thì ta có một cách này, ta sẽ giúp ngài phiên dịch những văn tự trên đây ra, dù sao ngài có cầm được nó thì cũng không hiểu được chữ viết trên đó, thế có phải là vô dụng không?"

"Vậy ý của ngài như thế nào?"

Tất cả mọi người đều thấy rõ thủ đoạn lấy lui làm tiến của An Hi, tựa như đang suy nghĩ cho Cố Tiên Nhi, nhưng thật ra là không muốn trả tờ giấy này lại.

Hơn nữa ý tứ của nàng cũng rất rõ, chữ viết trên đó trừ Ẩn Tiên nhất mạch thì không ai có thể đọc được.

Cho nên dù Cố Tiên Nhi có lấy tới tay thì vẫn không có tác dụng gì.

Về tình về lý thì việc làm của nàng ổn thoả vô cùng.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ người trong cuộc thì sẽ cảm thấy hơi ức chế, vô cùng bị động.

Cố Tiên Nhi chau mày, nàng có thể thấy rõ An Hi không có ý tốt lành gì.

Nàng không đọc được thì sao?

Chẳng lẽ Cố Gia không có biện pháp giải mã những văn tự này hay sao?

Huống chi nếu cho An Hi phiên dịch thì chẳng phải nàng cũng có kiếm quyết này hay sao?

Rõ ràng đây là muốn chiếm tiện nghi, không muốn trả tờ giấy đó lại cho nàng.

Nhưng Cố Tiên Nhi còn chưa kịp mở miệng thì ngoài Đổ Thạch Phường bỗng có một âm thanh truyền đến.

"Cũng không cần, coi như đọc không được thì đó vẫn là đồ của Tiên Nhi nhà ta."

"Dù nàng cầm nó đốt thì đó cũng là chuyện của nàng, ngươi là cái thá gì, từ lúc nào ngươi có quyền quyết định thay nàng thế?"

Nghe những lời như thế thì những giáo chủ của các đại giáo đang âm thầm theo dỗi đều nghiêm túc, nhìn ra ngoài lầu các.

Đám người Lục Quan Vương, Thiên Hoàng Nữ, Tiểu Thành Vương cũng có chút chấn động

"Cố Trường Ca, vậy mà hắn cũng ở Côn Ô Thành sao? hắn đến đây lúc nào?"

Âm thanh vừa dứt, một nam tử trẻ tuổi đi từ bên ngoài lầu các vào, Huyền Y như săn, có Tiên Hoàng, Chân Long, Chư Tiên Tinh Đấu thêu trên đó, vô cùng thần bí mà tôn quý.

Vô số cường giả đi theo phía sau hắn, trên người toả ra uy áp khiến người khác sợ hãi.

Các tu sĩ sinh linh ở đây đều biến sắc, nhanh chóng tách ra thành một con đường, ai nấy đều e ngại cung kính.

Việc Cố Trường Ca đến nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, khiến cho ai nấy đều giật mình vô cùng.

Rất nhiều giáo chủ của các đại giáo cũng bắt đầu hiện thân ra.

Cho dù vào lúc trang giấy kia sắp sửa chạy trốn bọn hắn cũng không xuất đầu lộ diện.

Đối với bọn hắn thì Cố Trường Ca hiện thân ở đây còn có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Rất nhiều người còn không biết về việc Cố Trường Ca đã đến Côn Ô Thành.

Ngưu Điền lại gặp mặt cừu nhân lớn nhất của cuộc đời mình, hắn không thể nào quên được, hận ý khắc cốt ghi tâm mon men sắp lộ, nhưng đã bị hắn chôn vùi xuống thật sâu trong lòng, chỉ nắm chặt nắm đấm.

Hắn khó mà quên hình ảnh hai mặt của Cố Trường Ca khi ở Chu Tước Cổ Quốc, trước mặt thì tốt nhưng sau lưng lại sai người đuổi tận giết tuyệt bọn hắn.

Hên là mạng hắn lớn, sau khi rơi xuống vách núi thì thuận theo con sông, được An Hi cứu, nếu không hắn đã chết từ lâu.

Thù này sao hắn có thể quên được?

Hết chương 1481.
Bạn cần đăng nhập để bình luận