Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1944: Thuyền Thuyết (2)

Chương 1944: Thuyền Thuyết (2)

"Tiền bối, ta phải rời khỏi đây, đa tạ ngài những năm gần đây luôn chỉ dạy cho ta. Mặc dù ngài vẫn chưa thu ta làm đồ đệ nhưng thật ra trong lòng ta thì ngài giống như sư phụ của ta vậy."

"Ngài dạy cho ta rất nhiều, còn làm truyền thừa trong huyết mạch của ta thức tỉnh. Đại ân đại đức này cả đời Hoàng Vũ không quên."

Hiện tại, ở trong Thần Khư được tiên vụ mênh mông bao phủ.

Dãy núi nguy nga, cổ nhạc cao lớn, rất nhiều cung điện lầu các không hoàn chỉnh nằm ở đó.

Một nữ tử tuyệt mỹ mặc vũ y đứng ở trên đỉnh núi dựng đứng hiu quạnh, đang nhìn thân ảnh mặc bạch y phía trước với vẻ mặt lưu luyến.

Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự tôn kính và không nỡ rời xa.

Thân ảnh bạch y rất mờ ảo mông lung, không thấy rõ được khuôn mặt hắn, chỉ nhìn thấy một đôi mắt tang thương sâu thẳm như thể đã từng ngồi nhìn chư thiên, cũng từng đứng ở xa quan sát thời đại cổ xưa nhưng như vậy cũng không làm giảm bớt sự phong hoa tuyệt đại, siêu phàm thoát tục của hắn.

Hắn chắp tay sau lưng, dường như đang nhìn biển mây nơi xa. Thân ảnh hắn tịch mịch cô độc, chỉ có một cây đào bên cạnh làm bạn.

"Đúng là ngươi nên đi, ta cũng phải đi rồi."

"Chúng ta quen biết nhau cũng coi như là có duyên phận."

Bạch y nam tử nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ điệu thản nhiên, dường như không có bất cứ gợn sóng cảm xúc nào.

Vũ y nữ tử tên là Hoàng Vũ nhìn thân ảnh của hắn với ánh mắt chăm chú sáng ngời, cuối cùng nàng lưu luyến nói:

"Trước đây ta vào nhầm Thần Khư, suýt chút nữa bị trận văn ở đây giết chết, nếu không có tiền bối ra tay cứu ta thì e rằng ta đã hình thần câu diệt, thân tử đạo tiêu từ lâu rồi."

"Mấy ngàn năm qua, ta vẫn luôn nghe tiền bối giảng đạo nghĩa, gặt hái được rất nhiều, nhận được vô vàn thành quả có lợi nhưng bây giờ ngay cả tên gọi của tiền bối là gì mà ta cũng không biết..."

"Sau này nếu muốn báo đáp ân tình của ngài thì chỉ e không có cơ hội, thậm chí ta còn không biết có thể gặp lại ngài hay không."

Nghe vậy, dường như bạch y nam tử mỉm cười, sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tên chỉ đơn giản là một danh hiệu thôi, biết hay không biết, thật ra đều không quan trọng."

"Ngươi chỉ cần biết ta là chủ nhân của Thần Khư, những chuyện còn lại ngươi không cần phải hiểu."

"Trong người ngươi có huyết mạch Tiên Hoàng, sau khi rời đi hãy tu hành chăm chỉ, sẽ có một ngày ngươi đạt tới cảnh giới hiện tại của ta. Có lẽ trong tương lai không xa chúng ta còn có thể gặp lại, biết đâu được đấy."

"Thật sự sẽ có một ngày như vậy trong tương lai xa xôi ư?" Nghe thấy thế, bỗng nhiên đôi mắt tuyệt mỹ của vũ y nữ tử nảy sinh quang mang vô hạn, đó là sự khát khao và hy vọng.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, thân ảnh bạch y phía trước đã cười nhạt vung ống tay áo lên đưa nàng ra ngoài Thần Khư.

"Tiền bối..." Nàng thấy mình bất chợt xuất hiện ở trong một dãy núi xa lạ, cảnh tượng chung quanh đã khác hoàn toàn với hàng ngàn năm trước.

...

Vẻ mặt vũ y nữ tử tuyệt mỹ hơi buồn bã mất mát, dường như còn có rất nhiều điều chưa nói.

Nàng lặng lẽ đứng ở đây một hồi, sau đó mới hóa thành một đạo thần hồng rời đi.

Mấy ngàn năm qua, nàng vẫn luôn ở chung với vị chủ nhân thần bí của Thần Khư kia.

Lúc đầu nàng còn kính nể sợ hãi nhưng lại dần phát hiện thật ra chủ nhân của Thần Khư không hề đáng sợ, trái lại còn ôn hòa nho nhã, hiền hòa tự nhiên, sau đó nàng đã từ từ trở nên thân thiết ỷ lại, tôn kính ngưỡng mộ hắn.

Nhân vật phong hoa tuyệt đại, siêu phàm thoát tục như vậy chính là cường giả đứng đầu thế gian này, có thể dễ dàng xé rách bích chướng của thế gian để đi tới vũ trụ khác, thủ đoạn thông thiên không thể nào tưởng tượng nổi.

Dù là ở trước thời đại tuyệt diệt, hắn cũng là tồn tại chí cường không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trước đây nàng chỉ là một con tiểu Tiên Hoàng vừa mới bước vào bậc cửa tu hành, vì được tận mắt nhìn thấy Chí cường giả như thế nào mà chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng, vỗ cánh chui thẳng vào trong Thần Khư mênh mông thần bí.

Rồi sau đó ở bên trong suốt mấy ngàn năm, cả người đã xảy ra sự thay đổi như thoát thai hoán cốt.

"Tiền bối nói hắn cũng phải rời đi, thế là có ý gì? Cây cổ thụ thần bí mà hắn bảo vệ kia tên là Kỷ Nguyên Thụ gì đó, tại sao hắn lại phải bảo vệ nó?"

Trong lòng vũ y thiếu nữ có quá nhiều thắc mắc nhưng nàng cũng hiểu không thể hỏi những điều đó được, chúng liên quan đến bí mật của tiền bối.

Quãng thời gian bên trong Thần Khư, nàng vẫn luôn trông thấy vị tiền bối kia cẩn thận bảo vệ một cây đào nhỏ, trồng nó bên cạnh sân viện của mình, ngày nào cũng làm cỏ tưới nước một cách cực kỳ cẩn thận như là phàm nhân.

Hắn còn nói sau khi hắn rời đi, cây đào kia sẽ bảo vệ Kỷ Nguyên Thụ thay cho hắn, chờ đợi đến một thời cơ thích hợp.

Đương nhiên những lời đó vũ y nữ tử cũng không hiểu lắm, nàng chỉ nhớ kỹ trong lòng, dự định sau này sẽ từ từ ngẫm nghĩ tìm hiểu.

"Cục diện này đã bày ra truyền thuyết về Thần Khư rồi, có lẽ đủ để truyền lưu tiếp..."

"Nếu thế thì cũng đã đến lúc ta nên trở về hiện thế. Đoạn lịch sử này sẽ trở thành cổ sử được ghi lại vào trong sách sử điển tịch."

Hết chương 1944.
Bạn cần đăng nhập để bình luận