Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1466: Huyết Vương Tham

Chương 1466: Huyết Vương Tham

"Vị công tử đây muốn mua khối đá này?"

Vị chưởng quỹ phụ trách tại đây vội vàng hỏi lại, giọng nói vô cùng vui mừng.

Mặc kệ Giang Thần có bị lừa hay không, đối với hắn đây là một con dê béo đang chờ để làm thịt, sao có thể buông tha được?

Khối nguyên thạch này đã để đây rất nhiều năm rồi, không ngờ lại có một tên ngốc muốn mua.

"Đương nhiên là thật." Giang Thần trả lời, thần sắc thản nhiên và trầm ổn, tựa hồ không quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh vậy.

"Bao nhiêu linh thạch?" Mặc dù Phổ Độ hoà thượng cũng hơi nghi ngờ nhưng hắn vấn lấy Tu Di Giới ra để mua, vì hắn tin phục Giang Thần vô cùng.

"30 vạn linh thạch." Chưởng quỹ mở miệng, 2 mắt híp lại.

Thấy vẻ mặt của chưởng quỹ như vậy thì Giang Thần nghĩ thầm rằng, một lát nữa ngươi đừng có khóc.

Phổ Độ hoà thượng vô cùng hào phóng, trực tiếp móc 30 vạn linh thạch ra để thanh toán.

"Chúng ta nói trước, một khi đã mua thì một hồi người cắt ra được vật gì đều không liên quan đến Đổ Thạch Phường của chúng ta, hối hận cũng không có tác dụng."

Chưởng quỹ sợ một hồi Giang Thần hối hận, nên mới căn dặn đôi chút.

"Đừng nói nhảm, cắt nhanh lên."

Giang Thần cắt ngang, hơi có vẻ không kiên nhẫn.

Thấy thế tất cả mọi người ở đây đều vây quanh lại, hứng thú vô cùng, không ngờ Giang Thần thật sự muốn mua khối nguyên thạch này.

Gia hoả này không chỉ ngốc mà lại còn lắm tiền.

Tuy nói rằng nơi này không thiếu đệ tử của các Đại Giáo nhưng rất ít người có thể lấy ra 30 vạn linh thạch ngay lập tức.

"30 vạn linh thạch.... Chậc chậc chậc...."

"Một hồi nếu mở không ra bất kỳ thứ gì chắc hắn sẽ khóc rất to đây."

Không ít người đang đứng xem, chờ đợi kết quả, thần sắc vô cùng cợt nhả.

Sau đó tu sĩ phụ trách cắt đá bắt đầu công việc, hắn cẩn thận cắt lớp ngoài của tảng đá ra, đột nhiên một loại ba động huyễn hoặc khó hiểu bắt đầu tràn ra.

Vẻ mặt của tất cả mọi người không còn khinh thị như trước, thay vào đó là nghiêm túc hơn mấy phần.

Thậm chí ngay cả chưởng quỹ cùng một số lão giả cũng quay đầu nhìn sang một cách ngưng trọng.

Một khắc sau đó có hào quang màu đỏ đậm toát ra cực kỳ mạnh mẽ, kèm theo đó là một khí tức làm người thư giãn vô cùng.

"Đó là.... Huyết Vương Tham..."

( Huyết Vương Tham = Sâm huyết vương )

"Ít nhất là trăm vạn năm trở lên..." Một người khác có kiến thức hơn lên tiếng, vô cùng giật mình.

Huyết Vương Tham trăm vạn năm, đây là thần dược thậm chí ngay cả Chuẩn Chí Tôn cũng thèm thuồng, chỉ có thể ngộ không thể cầu, giá trị ít nhất là một trăm vạn linh thạch.

Sắc mặt của chưởng quỹ cũng biến sắc, khó mà tin được, mặc dù chưa đến mức phát khóc nhưng cũng vô cùng khó chịu.

"30 vạn linh thạch cho một phần Huyết Vương Tham trăm vạn năm, không tính là lỗ."

Giang Thần thấy thế chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Thấy một màn như thế thì nhiều người trong Đổ Thạch Phương không còn dám khinh thường Giang Thần nữa.

Nhưng vẫn có người không phục, cho rằng Giang Thần chỉ là nhờ may mắn.

"Đây là Huyết Vương Tham sao, chẳng lẽ ở đây có người cắt ra được Huyết Vương Tham?"

Đúng lúc này có một đám nam nữ trẻ tuổi đi từ dưới lầu lên, tất cả đều sỡ hữu khí độ siêu nhiên, đạo vận sơ hiện, bảo huy bao phủ, trên quần áo có thiêu tiêu chí của Đạo Thiên Tiên Cung.

Người mở miệng là một cô gái trẻ tuổi, dung mạo của nàng phải nói là cực đẹp, mái tóc như mây, màu da trắng nõn, hai chân thon dài vô cùng, mặc một bộ váy trắng, thanh lãnh xuất trần, như một tiên tử không dính khói lửa nhân gian vậy.

Nghe được thanh âm quen thuộc đó thì sắc mặt của Giang Thần cứng đờ, thần sắc bình tĩnh cũng biến mất.

Hắn quay đầu lại một cách khó tin, ánh mắt nhìn thẳng vào người nữ tử trẻ tuổi đang đi đến.

Nhược Âm?

Vì sao nàng lại đến đây?

Trong lòng Giang Thần hơi kích động, cả người cũng run rẩy, hoàn toàn không nghĩ tới rằng đã xa cách nhiều ngày như thế mà hôm nay có thể gặp lại Tiêu Nhược Âm ở đây.

Nhưng bây giờ hắn đã thay hình đổi dạng, Tiêu Nhược Âm chắc cũng không thể nhận ra hắn.

Việc này khiến Giang Thần hơi thất vọng, nhưng vẫn bình tĩnh lại ngay, hắn biết bây giờ không phải là lúc gặp lại Tiêu Nhược Âm.

"Chúng ta có quen biết sao?"

Tiêu Nhược Âm cảm giác nam tử trẻ tuổi đang nhìn nhàng chăm chăm này rất quen thuộc, nhưng quen ở đâu thì nàng không thể nói ra được.

"Không có, đây là lần đầu tại hạ gặp mặt tiên tử." Giang Thần lắc đầu, cười nói.

Tiêu Nhược Âm không hề để ý, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào gốc Huyết Vương Tham trên tay Giang Thần, hỏi, "Là ngươi mở ra gốc Huyết Vương Tham này sao?"

Nàng nhớ sư tôn Diễm Cơ đang bị kẹt ở tu vi Chuẩn Chí Tôn, có lẽ nàng cần dùng đến Huyết Vương Tham.

"Đúng vậy, tại hạ cùng tiên tử vừa gặp mà như đã thân, nếu tiên tử muốn thì ta tặng nó cho nàng cũng được."

Giang thần kẽ mỉm cười, nói, giống như Huyết Vương Tham là rau cải trắng bán đầy ngoài chợ vậy.

Hắn thấy được Tiêu Nhược Âm đang rất cần gốc Huyết Vương Tham này.

Thế nên hắn tự ý tặng gốc Huyết Vương Tham này cho Tiêu Nhược Âm dù chưa được trải qua đồng ý của Phổ Độ hoà thượng.

Theo hắn thì Phổ Độ hoà thượng sẽ không để ý điều này.

Nghe thế tất cả mọi người tại lầu ba đều biến sắc, dù sao đây cũng là một gốc Huyết Vương Tham có giá trị siêu việt trăm vạn linh thạch.

Tên này hắn định đem nó đi tặng một nữ tử vừa gặp một lần?

Mặc dù nữ tử này vô cùng xinh đẹp, không giống nữ tử tại nhân gian.

Lông mày của Phổ Độ hoà thượng cũng nhíu lại, nhưng lúc này cũng không tiện nói gì.

Hắn cảm giác mình đã gặp Tiêu Nhược Âm ở đâu rồi.

Lúc trong Thái Hư Thần Mộ hình như Giang Thần cũng đã để ý nàng rồi.

Xem ra trước đây hẳn hai người đã từng quen biết, chẳng qua hiện tại Giang Thần đã thay hình đổi dạng nên Tiêu Nhược Âm không hề nhận ra hắn thôi.

"...."

Hết chương 1466.
Bạn cần đăng nhập để bình luận