Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2242: Rốt cuộc là nơi như thế nào?

Chương 2242: Rốt cuộc là nơi như thế nào?

Ầm ầm!

Tinh hà vô biên đổ xuống từ tầng cao vô tận của vũ trụ, lúc này lại bị tách ra một khe hở vô cùng lớn, một luồng khí tức dồi dào chậm rãi lộ ra.

Đầu rồng, thân rùa, đuôi rắn!

Đây rõ ràng là một con Huyền Vũ với thân hình vô cùng to lớn!

Dường như nó lớn đến cả trăm vạn dặm, khoảnh khắc xoay người, nó gây ra biến hóa long trời lở đất, toàn bộ vũ trụ như đang run rẩy! Cả người con Huyền vũ này thuần một màu trắng như trăng sáng, trên lưng nó cõng một chiếc thuyền bay xanh mượt như mây.

Từng sợi xích tiên to lớn màu đen khóa chặt trên thân thể nó, cũng cố định luôn chiếc thuyền màu xanh trên lưng rùa.

Nó vươn người ra khỏi thác nước, tựa như vừa mới thức tỉnh, đôi mắt sáng như tinh thần, nó nhìn chằm chằm vào Thanh Phong, lộ ra uy áp khủng bố.

"Đạo hữu muốn tới Cửu Thiên sao?"

Nó mở miệng, giọng nói hùng hồn, làm cho trời và đất run rẩy. Đột nhiên Thanh Phong gặp được sinh vật trông như Huyền Vũ trong truyền thuyết, cảnh tượng này khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Cùng lúc này, trên một đại lục hùng vĩ rộng lớn vô biên vô hạn đang lơ lửng là vô số cung điện lầu các cổ kính san sát vào nhau.

Có rất nhiều hung thú và những loài chim hoang dã thời cổ lão thoải mái tung hoành, cổ lâm nguyên thủy dày đặc, núi lớn tráng lệ và cung điện thần bí. Hỗn độn tiên bộc buông xuống, lơ lửng giữa các ngọn núi.

Tiên vụ tràn ngập, tiên quang đan xen, ngàn vạn tia ráng chiều đủ màu sắc đan xen trong không trung.

“Thật là một cảnh tượng khiến người ta phải thốt lên vì kinh hãi."

Nơi này tựa như vùng đất của thần tiên chân chính, như tiên cảnh giữa chốn nhân gian. Sinh linh ở chỗ này đều có một loại tiên vận, có thể nói là hoàn toàn khác với những con người ở thế ngoại.

Vô số tiên dược và suối thần hiếm có trên đời.

Bên trong có vô vàn vách đá màu tím đứng thẳng, vách đá trơn bóng, cỏ thơm mọc chi chít, nhân sâm và linh chi nhiều không đếm xuể.

Kỳ Lân nằm một mình dưới vách đá, ngân luyện rủ xuống mịt mờ bốc hơi, các loài linh cầm bay lượn, hương thơm của các loại dược liệu tỏa ra thơm ngát.

"Chủ nhân, hình như lão Quy muốn chở khách tới. Bao nhiêu kỷ nguyên rồi cũng không có sinh linh đặt chân đến nơi này, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một người."

Trên vách đá cổ, nam tử trung niên mặc áo trắng lẳng lặng ngồi xếp bằng, trước mặt bày một bàn cờ, sắc mặt bình tĩnh như mang chi ý siêu thoát thế ngoại.

Trên người hắn lượn lờ một loại ý vị huyền diệu, tựa như có hàng tỷ tinh thần vờn quanh, chìm nổi bất định, tiên ý vô biên.

Thoạt nhìn tựa như một bậc cổ tiên đã đắc đạo.

Người vừa nói là một tiểu đồng mặc đạo bào đối diện với nam tử trung niên, tiểu đồng này môi đỏ răng trắng, mặt mũi thanh tú.

Nhưng thực tế thì hắn đã rất lớn tuổi, cũng tồn tại qua biết bao kỷ nguyên.

"Ồ, hiện tại là năm nào?"

Nam tử trung niên giống như đang đắm chìm trong bàn cờ trước mặt, chưa từng nhúc nhích lấy một cái, nghe vậy mới lập tức phản ứng lại

"Hồi bẩm chủ nhân, hiện giờ chính là năm thứ chín vạn tám trăm tỷ của lịch Cửu Thiên, lượng kiếp thứ ba chưa khởi động. Phúc Thiên Giáo do Vĩnh Sinh đạo quân nắm trong tay, thời gian cụ thể thì tiểu đồng cũng không rõ."

Nghe hắn hỏi, tiểu đồng này cung kính trả lời.

"Người đến là khách, hãy nghênh đón người đó."

Nam tử trung niên nghe vậy thì khẽ gật đầu, nhưng phần lớn sự chú ý đều đặt ở bàn cờ trước mắt, cũng chuyên chú nhìn qua vô số năm tháng...

Đối với thế giới bên ngoài, Cửu Thiên luôn luôn là đại diện của bí ẩn và truyền thuyết. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu sinh linh đã có cơ hội nhìn thấy Cửu Thiên?

Thanh Phong còn tưởng rằng mình phải tốn thời gian rất dài mới có thể tìm được Cửu Thiên.

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một sinh linh viễn cổ giống như Huyền Vũ ở một khoảng cách gần như vậy.

Nhưng thác nước thông thiên trước mặt hắn cũng chỉ là công cụ để nâng đỡ thuyền mây, chuyện này mới càng khiến hắn phải kinh ngạc. Thanh Phong không biết vì sao mình lại có loại cảm giác quen thuộc, cứ như thể hắn đã từng tới nơi này.

Sau đó, Thanh Phong bay vút lên, hắn cưỡi lên đầu Chân Khổng kia, bước lên lưng lão rùa già màu trắng rồi đáp xuống Thanh Vân Tiên Chu.

Thác tinh hà vô biên vô tận đổ xuống phát ra thanh thế khiến người ta sợ hãi.

"Đạo hữu hãy ngồi cho vững."

Lão rùa già màu trắng cất giọng hùng hồn mà cổ xưa, nó chỉ nói một tiếng, sau đó chậm rãi trầm mình vào trong thác tinh hà. Bên ngoài Thanh Vân Tiên Chu mang phong cách cổ xưa hiện lên một lớp tiên vân mờ ảo.

Nó ngăn cách tất cả mọi thứ, cứ thế đi ngược lại dòng chảy của thác nước nhưng vẫn vô cùng ổn định, giống như một chiếc thuyền đá cổ lão vững vàng.

Chống lại sức cản khủng bố tựa như trời xanh giáng xuống, lão rùa già màu trắng vẫn sừng sững bất động, có thể thấy được Thanh Phong với thân thể cường tráng vẫn ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích. Hắn nhìn những tinh thần cổ lão xoay tròn ở dưới chân mình dần dần trôi xa, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút cảm xúc khi nghĩ về dấu vết của Cửu Thiên trong truyền thuyết.

Thanh Vân Tiên Chu này dùng tinh vân lộng lẫy làm mui, Tiên Kim Cổ Mộc làm cột, dùng vô thượng Tiên Kim làm thân thuyền, dùng Cửu Thải Tiên Quang làm mái chèo, tạo nên một cảm giác hùng vĩ mà cổ kính.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được một cảm giác tang thương, phảng phất như đã đi qua biết bao mưa gió trong dòng sông thời gian.

"Vùng đất Cửu Thiên trong truyền thuyết rốt cuộc là nơi như thế nào…"

"Sư tôn, Sầm Sương, các ngươi phải chờ ta."

Thanh Phong nói thầm, ánh mắt hắn nhìn về vùng đất mênh mông nơi cuối thác nước, trong lòng tự nhiên sinh ra một sự rung động thật lớn.

Cảnh tượng như vậy giống như xuyên qua từng vũ trụ cổ xưa, dòng sông thời gian dần lướt qua dưới chân, tung hoành ngang dọc ở cả vùng đất cổ xưa và hiện đại.

Hết chương 2242.
Bạn cần đăng nhập để bình luận