Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2351: Bồ Tát sống

Chương 2351: Bồ Tát sống

Cố Trường Ca cảm giác trí nhớ của mình trở nên không tốt nữa, hắn bắt đầu có triệu chứng hay quên và quên đi một vài thứ.

Dường như đã quên mục đích ban đầu của mình là cái gì, quên đi lý do tại sao mà bản thân lại biến thành như vậy. Hắn từng là ai? Hắn muốn làm gì? Tại sao lại đi mãi không ngừng?

Đâu là điểm kết thúc?

Nên Cố Trường Ca dừng bước, hắn cảm giác mình rất mệt mỏi, cần tìm một chỗ dừng lại, cũng không phải muốn từ bỏ, chỉ là muốn nghỉ ngơi đơn thuần mà thôi.

Hắn thực sự mệt mỏi, không phải sự mệt mỏi về thể chất.

Cảm giác mệt mỏi này giống như tích góp vô số năm tháng, vào giờ khắc này liền bộc phát ra giống như thủy triều vỡ đê, hoàn toàn bao phủ lên khắp cơ thể hắn.

Thanh Sơn thôn, đây là nơi Cố Trường Ca dừng lại. Ngôi làng này không lớn, chỉ có vài trăm hộ gia đình.

Nhưng nơi đây gần núi dựa sông, có nhiều đường đi có thể kết nối với trấn thành gần nhất. Mỗi ngày đều có đoàn thương nhân đi ngang qua đây, mang đến các loại hàng hóa tinh xảo với giá rẻ.

Bọn hắn đến từ những thành trì xa xa, trong đó thậm chí còn có những tu sĩ cường đại của phi thiên đạo bảo vệ tứ phương an bình.

"Sang năm ta nhất định phải đi đến Liệt Dương tông, xin tiên nhân của Liệt Dương tông thu nhận ta làm đồ đệ."

"Đến lúc đó, ta cũng có thể trở thành Tiên biết phi thiên độn địa.... ”

Trong một căn phòng gạch ngói xanh hơi cũ nát, một tiểu nam hài mặc quần áo vá, làn da hơi ngăm đen đang siết chặt nắm tay, hắn cất giọng nói, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm.

"Liệt Dương tông chỉ nhận những hài tử có căn cốt, tên ngốc nhà ngươi mơ mộng hão huyền gì đấy? Không ăn nhanh lên?”

Ngươi muốn thành tiên nhân là có thể thành được sao? Bao nhiêu công tử nhà giàu chen vỡ đầu cũng không vào được đó…” Nam tử trung niên với khuôn mặt thật thà vươn đũa ra gõ vào đầu nam hài, hắn vừa bật cười vừa mắng. Phụ nhân bên cạnh cũng vừa cười hiền vừa lắc đầu bất đắc dĩ.

Đây là một gia đình ba người mộc mạc ấm áp, cũng là gia đình cho Cố Trường Ca ở nhờ. Hắn đi mãi đi mãi rồi tới Thanh Sơn thôn, hiện tại muốn dừng chân ở đây.

Nam tử trung niên này tên là Vương Nhị Ngưu, một cái tên rất mộc mạc.

Lúc ấy hắn đang dẫn theo một tiểu tử, cũng chính là Vương Tiểu Ngưu, chạy từ trên chợ về, vừa vặn đụng phải Cố Trường Ca đang nghỉ ngơi trên một tảng đá xanh.

Thấy Cố Trường Ca có vẻ phong trần mệt mỏi, thậm chí y phục còn cũ nát. Nhưng hắn chỉ ngồi ở chỗ đó thôi cũng khiến Vương Nhị Ngưu nhìn thoáng qua liền khó quên.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, dù là vị lão gia ở trong thành gần đó cũng không có khí độ như vậy.

Vì thế Vương Nhị Ngưu liền thử tiến lên hỏi thăm, đúng lúc Cố Trường Ca cảm thấy khát, liền thử uống một chén nước.

Vương Nhị Ngưu lập tức nhiệt tình dẫn hắn về nhà, còn dặn thê tử giết con gà mái già nuôi mấy năm để làm cơm đãi khách.

Cố Trường Ca chỉ định uống nước xong liền rời đi, nhưng Vương Nhị Ngưu nhiệt tình như vậy làm cho hắn không tiện từ chối.

"Sao lại không thể trở thành tiên nhân ạ?"

"Tỷ tỷ xinh đẹp ở phía tây thôn chúng ta không phải là tiên sao? Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy nàng già đi, có qua bao lâu vẫn vậy!”

“Ta không cần biết, ta muốn trở thành tiên, sau khi lớn lên ta sẽ cưới một thần tiên tỷ tỷ.”

Vương Tiểu Ngưu bị phụ thân quát cho một trận vẫn cố chấp la hét đòi lớn lên sẽ cưới thần tiên tỷ tỷ, hắn vừa nói xong lại bị gõ đũa lên trán một cái nữa.

Vương Nhị Ngưu nghiêm túc:

"Tiểu tử này, đừng có nói lung tung nữa.

“Tô cô nương kia chính là Bồ Tát sống chuyển thế, bao nhiêu năm qua không chỉ khám bệnh miễn phí cho thôn dân, còn dạy các ngươi viết chữ đọc sách, ngươi còn dám nói lời này nữa, xem ta có đánh cho mông ngươi nở hoa hay không?"

Vẻ mặt của Vương Nhị Ngưu khi nhắc tới Tô cô nương kia tràn đầy tôn kính. Bọn hắn không được học nhiều tri thức nhưng bọn hắn biết tạ ơn người khác.

Từ khi hắn còn là một hài tử thì Tô cô nương đã ở Thanh Sơn thôn.

Khi ấy, thôn này và các thôn trấn chung quanh gặp phải một hồi ôn dịch không rõ nguyên nhân. Rất nhiều người chết vì nó, xác chết như ngả rạ, tất cả mọi người đều chìm trong nỗi tuyệt vọng.

Ngay cả đại phu có danh tiếng nhất cũng mắc bệnh, cuối cùng còn phải tự thiêu chính mình.

Những môn phái tu hành ở nơi xa hơn cũng bó tay chịu trói trước thảm cảnh này, thậm chí còn hạ lệnh đốt sạch nơi này để tránh cho tai họa lan rộng hơn.

Trong lúc tất cả mọi người chìm trong tuyệt vọng, vừa hay Tô cô nương đi qua nơi này, nàng đã ra tay cứu chữa cho tất cả mọi người. Thứ ôn dịch hung hiểm rơi vào trong tay nàng lại trở nên chẳng có gì đáng gờm.

Cho đến bây giờ, Vương Nhị Ngưu vẫn còn nhớ cảnh tượng hôm ấy.

Tô cô nương xinh đẹp như tiên trên trời, nàng mặc bạch y, bước tới giống như một nàng tiên.

Nàng cầm trong tay một chiếc bình ngọc màu trắng, trong bình cắm một nhành liễu vừa hái. Nàng đi đến đâu, nước trên nhành liễu nhỏ đến đấy, bệnh tật của mọi người đều tan biến.

Trận ôn dịch quét qua hơn mười thôn đã được nàng giải quyết triệt để. Trong suy nghĩ của mọi người, Tô cô nương chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.

Hết chương 2351.
Bạn cần đăng nhập để bình luận