Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1418: Lại giết khí vận chi tử

Chương 1418: Lại giết khí vận chi tử

"Đến lúc này mà các ngươi vẫn chưa thỉnh tiên tổ các ngươi hiện thân sao?"

Cố Trường Ca khẽ gật đầu, trong lời nói có chút tiếc hận.

Hắn không hiểu hành vi này của Lâm Thanh Long lắm, tình nguyện hi sinh cả tộc cũng không mời tiên tổ ra tay.

Đương nhiên đây cũng có thể là mệnh lệnh từ tổ tiên bọn họ, cho dù chết cũng phải kéo dài thời gian cho hắn.

Nhưng dù là lý do gì thì tử chiến vào lúc này, là một lựa chọn không sáng suốt tý nào.

"Chỉ cần phụ thân ta không chết, Lâm Tộc sẽ không diệt vong, tất cả mọi việc của các ngươi đều là tốn công vô ích."

Trên bầu trời Lâm Thanh Long gào thét một cách giận dữ, diện mục dữ tợn, máu me khắp người, thương thế kinh khủng, ho ra máu không ngừng.

Một vết thương kinh khủng từ kiếm suýt chút nữa đã chém hắn làm đôi.

Nghê Thường đối diện với hắn, thân ảnh mờ mịt, tay ngọc cầm đạo kiếm, kiếm quang nở rộ, từng cánh hoa trong suốt vừa rực rỡ vừa ẩn chứa sát cơ tuyệt thế.

Nhưng dù trong tình cảnh thế hắn vẫn cố gắng chống cự được, không ngừng thôi động pháp lực, thiêu đốt bản nguyên sinh mệnh để giao thủ cùng vô số cường giả.

Không thể không nói, đều là kẻ thành đạo nhưng thực lực của hắn đã siêu việt rất nhiều tồn tại cùng cảnh giới, không thể khinh thị.

Nhưng những kẻ thành đạo trước mặt hắn hôm nay thực lực cũng khủng bố vô cùng, khi cùng ra tay đồng loạt thì vô cùng vô tận quy tắc chí cường bao phủ khắp thiên địa, vô cùng hùng vĩ, như thần quang có thể gọt rửa đi hết thảy.

Ngay cả thế Lâm Thanh Long vẫn có thể cầm cự lâu như vậy, đủ thấy được thực lực hắn mạnh ra sao.

Nhưng mạnh hơn nữa cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt.

Oanh!!

Nháy mắt sau đó thì quy tắc trật tự cuốn từ bốn phương tám hướng đến như thuỷ triều.

Rất nhiều chí cường giả đồng loạt ra tay, sử dụng một kích mạnh nhất, hoá thành Thiên Đao, Trường Mâu, Thần Kiếm,.... cùng nhau nghiền ép Lâm Thanh Long.

Ánh sáng vô tận toả ra khắp trời, vũ trụ như bị nổ tung, trở nên vô cùng rách rưới, có hỗn độn khí tản ra, bao phủ tất cả tinh vực bốn phía.

Đầu tiên là binh khí của hắn nổ tung, hoá thành những đốm sáng rơi vào vùng vũ trụ này.

Sau đó cả người hắn bị lực lượng này đánh trúng, cơ thể bị chia năm xẻ bảy, những mảnh xương cốt trắng loáng bay ra, sau đó dần trở nên yên ắng.

"Thanh Long Lão tổ bỏ mình...."

"Làm sao có thể, Thanh Long Lão tổ chính là cường giả thứ hai chỉ đứng sau lão tổ đó..."

Rất nhiều tộc nhân Lâm Tộc vẫn còn đang cố gắng chống lại bỗng run rẩy, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, cuối cùng cũng tuyệt vọng.

Trong mắt bọn hắn thì Lâm Thanh Long chính là nhân vật sánh ngang tiên tổ Lâm Gia, chính là dòng dõi được xem trọng nhất của tiên tổ.

Cũng chính là cao thủ đứng thứ hai của toàn bộ Lâm Tộc.

Hiện tại ngay cả Lâm Thanh Long cũng bỏ mình thì bọn hắn còn bất kỳ hy vọng sống nào sao?

"Vì sao tiên tổ vẫn chưa hiện thân? Chẳng lẽ hắn đã vứt bỏ chúng ta hay sao?"

"Không thể nào, sao tiên tổ lại vứt bỏ chúng ta được, nhưng vì sao hắn lại xem chúng ta bị tàn sát nhưng lại không chịu hiện thân...."

Rất nhiều tộc nhân của Lâm Tộc kêu rên, quỳ về hướng nơi sâu nhất trong tộc địa, cầu nguyện, muốn tiên tổ hiện thân.

Nhưng đối mặt với cầu nguyện của bọn hắn là sự tĩnh mịch vô tận, không có tý động tĩnh nào.

Việc này khiến bọn hắn tuyệt vọng, sắc mặt cũng xám đi.

"Xem ra đối với tiên tổ thì sinh tử của các ngươi hoàn toàn không có một tý giá trị nào."

"Chỉ cần hắn không chết, Lâm Tộc sẽ không bị huỷ diệt..."

"Chỉ tiếc cho các ngươi, phải làm con chốt thí kéo dài thời gian cho hắn."

Thân ảnh của Cố Trường Ca dần hạ xuống, trong giọng nói mang theo vẻ tiếc hận.

Phía sau hắn là bọn người Cốt Tổ, Nghê Thường đang đi theo.

Uy áp kinh khủng bao phủ bát phương, để đám người Lâm Tộc còn lại nhịn không được mà quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, da thịt cũng muốn nứt toạc ra, không chịu nổi khí tức này.

Trận chiến này từ đầu đến cuối không có bất kỳ hồi hộp nào, dù so về cường giả đỉnh phong hoặc số lượng đại quân thì chênh lệch của cả hai quá lớn.

Toàn bộ tinh vực đều bị đánh chìm, từng hành tinh có sinh mệnh lần lượt nổ tung, tất kiến trúc lầu các sụp đổ hoá thành một vùng phế tích.

Cố Trường Ca đi đến đâu thì tất cả tộc nhân Lâm Tộc đều nhìn đến đấy, ánh mắt lẫn khuôn mặt chứa đầy sự cừu hận.

Nhưng tình huống như thế duy trì không lâu, sau đó rất nhiều kỵ binh của Cố Gia chạy đến, giam giữ tất cả bọn hắn lại.

"Lúc này ngươi không chịu thủ hộ gia tộc mà tính đi đâu thế Lâm Vũ?"

Tiếng nói của Cố Trường Ca vang lên, ánh mắt nhìn về phía một sơn phong đã sụp đổ.

Trong đó đang có một thân ảnh lén lút che giấu khí tức của mình, cẩn thận từng li từng tý chuẩn bị rời đi.

Nghe thế toàn thân Lâm Vũ cứng đờ, tay chân đều lạnh ngắt, hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ phát hiện ra hắn.

Nhưng Cố Trường Ca đã phát hiện tung tích của hắn, không thể ẩn tàng được nữa.

"Cố Trường Ca, tên hèn hạ vô sỉ nhà ngươi, nói không giữ lời."

"Ngươi làm đủ điều ác, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng mà thôi." Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Vào lúc đại quân của Cố Gia hàng lâm hắn đã định trốn.

Nhưng trên không các kẻ thành đạo đang giao thủ kịch liệt, dù chỉ một tia khí tức khuếch tán ra ngoài cũng đủ để nghiền ép hết thảy.

Hắn sợ rằng bản thân sẽ bị tác động, thế nên lén lút ẩn núp.

Hơn nữa tộc nhân Lâm Tộc cũng đang tìm dấu vết của hắn, dự định trút hết toàn bộ giận dữ lên người hắn.

Hắn hiện nay chính là một con chuột chạy qua đường, chúng bạn xa lánh, sau khi bị Cố Trường Ca lợi dụng xong thì không còn bất kỳ giá trị nào.

Lâm Vũ hận Cố Trường Ca đến mức muốn lột da róc thịt, nghiền xương thành tro.

"Ta chán nghe những lời này rồi, chẳng bằng ngươi tận dụng cơ hội này nói di ngôn của mình thì tốt hơn, có thể ta sẽ rủ chút lòng nhân từ nghe ngươi nói xong thì sao."

Nghe thế Cố Trường Ca gật đầu nhẹ, trên mặt còn mang một nụ cười khẽ.

Trong bàn tay hắn có một thanh trường mâu màu đỏ hiện lên, bắn xuyên qua hư không, có thiên âm tuyệt thế đang vang vọng, xuyên thủng Lâm Vũ lúc này đang tuyệt vọng cực điểm, khiến hắn nổ tung, huyết vụ đầy trời.

Hai mắt Lâm Vũ trừng lớn, tuyệt vọng vô cùng.

Hắn không nghĩ đến Cố Trường Ca lại ra tay bất ngờ như thế, không cho cơ hội hắn nói chuyện, kết liễu tính mạng hắn trong chớp mắt.

Ông!!

Khi Lâm Vũ vừa bỏ mình thì Cố Trường Ca hơi nhíu mày, giơ tay áo lên nhận lấy Thiên Đạo Bảo Rương mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.

Đây chính là tác dụng cuối cùng của Lâm Vũ.

Còn trong Thiên Đạo Bảo Rương này có cái gì thì Cố Trường Ca cũng không cần biết gấp.

Trước mắt còn có một sự kiện đang chờ hắn giải quyết.

Hết chương 1418.
Bạn cần đăng nhập để bình luận