Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3442. Ra nhập



Chương 3442. Ra nhập




“Bây giờ cô nương khăng khăng báo thù cũng không khác gì trứng chọi đá, không có bất kỳ phần thắng. Chi bằng ngươi tiếp tục ẩn núp khổ tu, nằm gai nếm mật, chờ tương lai càng thêm cường đại lại tìm cơ hội báo thù.”
Một trưởng lão Tà Nguyệt Tông lên tiếng khuyên nhủ.
Những người còn lại đều gật đầu thuyết phục.
Ánh mắt nữ nhân mặc thanh bào lộ ra sự đắng chát lẫn bất đắc dĩ, không khỏi gật đầu.
“Lần này ám sát thất bại, Tầm đoán chừng đã nổi lòng nghi ngờ. Tiếp theo, sợ rằng nó sẽ điều động thủ hạ truy tìm tung tích của ta. Câu Huyền đại giới e rằng không còn chỗ cho ta dung thân nữa.”
Nàng nhìn qua điểm cuối của sa mạc, trong lòng tràn ngập sầu não.
Nơi đó đều là những dãy núi xa xôi không có giới hạn, dường như bên trong dãy núi đó có nơi mà nàng và sư tôn của nàng ẩn cư.
Thấy vậy, đám người Tà Nguyệt Tông cũng có chút do dự.
Ít nhất nữ nhân mặc thanh bào cũng là một tồn tại Đạo cảnh, tu vi không tầm thường. Bản thân bọn họ đều là người lưu lạc thiên nhai, sao không nhân cơ hội này để nữ nhân mặc thanh bào gia nhập đội ngũ của bọn họ, vừa lúc cũng có thêm sức mạnh để chăm sóc lẫn nhau.
Chỉ là, cho dù bọn họ đồng ý, nữ nhân mặc thanh bào đoán chừng cũng sẽ không đồng ý.
Nếu gia nhập, điều này đồng nghĩa với việc nàng phải rời xa mảnh đất cố thổ đã từng sinh sống, không biết lúc nào mới có thể trở về.
“Đa tạ ân cứu mạng của các vị. Bây giờ trên người ta không có vật gì trân quý, chỉ có mấy khối đạo nguyên dị chủng mà sư tôn lưu lại lúc trước, nay ta tặng lại cho các vị.”
Nữ nhân mặc thanh bào dường như khôi phục lại tinh thần từ bên trong hồi ức, thậm chí gương mặt của nàng còn mang theo nụ cười. Ánh mắt cực kỳ trong suốt, nàng lấy ra mấy khối đạo nguyên tản ra vầng sáng nhu hòa đưa cho đám người Tà Nguyệt Tông xem như tạ lễ.
“Cô nương, không được đâu. Đạo nguyên bây giờ đối với ngươi mà nói trân quý dị thường. Nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, cũng xem như có thêm một cơ hội bảo mệnh.”
Mấy vị trưởng lão Tà Nguyệt Tông vội vàng từ chối.
Mặc dù đạo nguyên dị chủng rất trân quý, nhưng trong tình huống lúc này, bọn họ làm sao có thể tiếp nhận chứ?
Chứ đừng nói chi vừa rồi vị nữ nhân áo trắng thần bí bên cạnh Cố Tiên Nhi mới là người ra tay cứu giúp.
Nữ nhân mặc thanh bào mỉm cười nói: “Đối với ta mà nói, đạo nguyên đã coi như vật ngoài thân. Ta không biết ngày nào mình sẽ không còn. Thứ này giữ bên cạnh cũng vô dụng thôi. Ta thấy chi bằng tặng cho các vị, như vậy sẽ hữu dụng hơn.”
Mặc dù là vậy, nhưng tất cả người của Tà Nguyệt Tông đều từ chối, cũng không tiếp nhận.
Sau đó, một vị trưởng lão lên tiếng đề nghị nữ nhân mặc thanh bào đồng hành cùng bọn họ, nói nàng tiếp tục ở lại đây sẽ không an toàn. Vũ trụ đại giới chung quanh đã bị luân hãm từ lâu, trở thành địa bàn của sinh linh hắc ám.
Nếu nàng muốn báo thù, tốt nhất đừng nên làm chuyện điên rồ, chỉ chờ tu vi mạnh lên thì mới có cơ hội.
Nữ nhân mặc thanh bào im lặng, dường như rất do dự. Nàng vẫn nhớ nhung cố thổ của mình, không muốn cứ như vậy mà rời đi.
Người của Tà Nguyệt Tông cũng rất hiểu nàng. Đổi lại bọn họ, bảo bọn họ cứ như vậy rời khỏi cố thổ mà từng thế hệ bọn họ đã sinh tồn, ly biệt quê hương, bọn họ cũng không muốn.
Tuy nhiên, bây giờ có còn biện pháp nào khác chứ? Đại thế thiên địa hiện tại chính là như vậy.
Dòng lũ thời đại cuồn cuộn, nhìn thì giống như một hạt cát không đáng chú ý, nhưng rơi vào đỉnh đầu người bình thường lại là đại sơn không thể thừa nhận được.
Người bình thường dưới đại thế như vậy có thể làm gì? Có thể thay đổi được gì?
“Ta đi cùng các ngươi.”
Cuối cùng, nữ nhân mặc thanh bào im lặng thật lâu cũng lên tiếng, đồng ý lời đề nghị của đám người Tà Nguyệt Tông.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, nàng hy vọng đến thăm lại ngọn núi mà nàng và sư tôn đã từng sinh sống.
Người của Tà Nguyệt Tông cũng không từ chối thỉnh cầu của nàng, cảm thấy như vậy mới bình thường.
Cố Tiên Nhi cảm nhận khí chất của nữ nhân mặc thanh bào rất lạ, đồng thời còn mang theo chút hảo cảm không giải thích được.
Trên người đối phương có một cảm giác thuần phác của người tu đạo, có ơn tất báo, không tranh không cầu, không màng danh lợi.
Mấy ngày sau, nữ nhân mặc thanh bào cùng với mọi người rời khỏi khu vực này.
Trong thời gian này, mọi người đi theo nữ nhân mặc thanh bào đến ngọn núi mà nàng và sư tôn của mình đã từng sinh sống. Chung quanh đã đổ sụp, dường như trước đó đã trải qua một trận đại chiến thảm trọng, cảnh hoang tàn khắp nơi.
Nữ nhân mặc thanh bào không bước lên ngọn sơn phong vỡ vụn kia, chỉ đứng từ xa nhìn lại, im lặng một hồi lâu rồi mới rời đi.
Thanh Vân Chu biến thành một luồng lưu quang mơ hồ, nhanh chóng bay xa trong thông đạo thời không.
Sau khi rời khỏi Câu Huyền đại giới, mọi người cũng không bị sinh linh hắc ám truy sát đột kích, trên đường đi có thể nói là sóng êm gió lặng.
Tạ Đình Ngọc chiếu theo con đường trong trí nhớ, dẫn mọi người đến Cửu Thiên chi giới. Hết chương 3442.



Bạn cần đăng nhập để bình luận