Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1474: Từ chối

Chương 1474: Từ chối

"Không quá nghiêm trọng, một lúc nữa sẽ tốt."

Tiêu Nhược Âm khoát tay, nàng cảm thấy vị Nguyên Sư thần bí trước mắt này có vẻ đang quan tâm nàng một cách thái quá.

"Không sao thì tốt." Giang Thần gật đầu, sau đó mời đám người Tiêu Nhược Âm ngồi xuống, hỏi thăm dụng ý của nàng.

Tiêu Nhược Âm cũng không nói nhảm, lập tức nói ý đồ của bản thân.

Về tình thế của Côn Ô Thành bây giờ, cùng với Thần Thạch đại hội mấy ngày sau.

Nghe đến đây thì nụ cười trên mặt Giang Thần cũng dần dần cứng lại, chuyển từ mỉm cười sang vô cùng âm trầm.

"Ngươi đến tìm ta là vì muốn ta làm việc cho Cố Trường Ca?"

Giang Thần cố nén tức giận của bản thân, hai nắm đấm nắm chặt lại, trừng mắt thẳng vào Tiêu Nhược Âm.

Hắn không ngờ rằng Tiêu Nhược Âm tìm hắn là vì việc này.

Quả thực việc này khiến hắn tức đến nổi phổi.

"Ngươi có biết rằng bây giờ tại thượng giới thì Cố công tử đang có quyền thế không ai bằng, thủ đoạn thông thiên, cho dù kẻ thành đạo cũng kính sợ hắn mấy phần, ta biết ngươi mang truyền thừa của Thần Nguyên Sư, tâm khí cao ngạo, nhưng nếu ngươi có thể phục vụ cho Cố công tử thì đó chính là vinh hạnh của ngươi."

Tiêu Nhược Âm nhíu mày, không hiểu vì sao Giang Thần lại có oán khí nhiều như thế đối với Cố Trường Ca.

Nhưng nàng chỉ coi đây là do tâm cao khí ngạo của hắn đang quấy phá thôi.

Trong mắt Tiêu Nhược Âm thì tên Thần Nguyên Sư trẻ tuổi này có biểu hiện cũng là điều dễ hiểu, có lẽ nguyên nhân lớn nhất là do Cố Trường Ca bằng tuổi với hắn.

Bắt một Thần Nguyên Sư có tâm khí cao ngạo đi làm việc cho một người bằng tuổi.

Dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi, cho rằng bản thân mình bị xem thường.

Nhưng Tiêu Nhược Âm cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng cho hắn thì hắn sẽ hiểu mà thôi.

Nhìn khắp thượng giới có ai không muốn ôm đùi Cố Trường Ca?

Đối với những lời khuyên giải đủ kiểu của Tiêu Nhược Âm thì sắc mặt của Giang Thần càng lúc càng khó coi, hai tay cũng nắm chặt hơn.

Hắn không thể tin được nữ thần khi xưa của hắn vậy mà bây giờ lại cố gắng giải thích, khuyên nhủ hắn đi làm việc cho cừu nhân lớn nhất của hắn.

Việc này càng khiến Giang Thần phẫn nộ nhiều hơn, thậm chí còn có một tý thất vọng.

Nhưng Giang Thần cũng đã cố gắng lấy lại bình tĩnh trong thời gian ngắn.

Lúc này hắn không thể trách Tiêu Nhược Âm được.

Bởi vì hắn biết Tiêu Nhược Âm không thấy rõ được bộ mặt thật của Cố Trường Ca.

Nàng không biết việc trước đây Cố Trường Ca đã hạ lệnh đuổi tận giết tuyệt bọn hắn ra sao.

"Vị cô nương này đừng nói nữa, ngươi có nói thêm cũng vô dụng thôi, tuy ta biết ngươi có lòng tốt."

"Nhưng ta đã quen nhàn tản, không thích phục vụ cho người khác."

Giang Thần lắc đầu từ chối.

Tiêu Nhược Âm hơi ngạc nhiên, "Ngươi có biết ngươi đang cự tuyệt lời mời chào của ai không?"

Nàng không dám tin vào tai mình, vậy mà Giang Thần lại không hề lay động trước lời mời chào của Cố Trường Ca.

Thậm chí hắn còn từ chối một cách thẳng thừng, không suy nghĩ chút nào.

"Không dối gạt cô nương, ta cùng vị Cố công tử mà cô nương đang nói thật ra đã có không ít mâu thuẫn từ trước."

"Cho nên ngươi có khuyên ta thế nào cũng là vô dụng." Giang Thần bình tĩnh hồi đáp.

Tiêu Nhược Âm không nghĩ rằng Giang Thần đã nói như thế, hơi khó tin.

Còn về việc hắn có mâu thuẫn với Cố Trường Ca thì nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là cớ mà Giang Thần bịa ra để cự tuyệt mà thôi.

"Nếu thế thì quên đi." Tiêu Nhược Âm thở dài trong lòng, vốn cho rằng việc này mười phần chắc chín, vậy mà lại thất bại.

Nàng không biết một hồi khi trở về nên giải thích với Cố Trường Ca ra sao.

Dù sao nàng đã cam đoan là sẽ giúp được hắn việc này.

Thấy Tiêu Nhược Âm muốn quay người rời đi thì bỗng ánh mắt Giang Thần lấp loé, kêu nàng lại, "Cô nương dừng bước, thật ra tại hạ còn một số lời muôn nói riêng với cô nương."

"Nếu cô nương không ngại, chỉ trong giây lát mà thôi."

Tiêu Nhược Âm nhíu mày, nhưng nàng không quá lo lắng.

Cho nên nàng suy nghĩ một tý rồi cho mấy tên đồng môn này ra ngoài chờ nàng, sau đó nói với Giang Thần, "Ngươi có lời gì, nói ngay ở đây đi."

Giang Thần cười nhẹ, sau đó thở sâu, một luồng thanh quang mịt mờ lướt qua khuôn mặt của hắn.

Sau đó cả người hắn vang lên âm thanh ken két của xương cốt, nhục thân bắt đầu biến hoá rõ rệt, chỉ chớp mắt đã biến thành một hình dáng khác.

"Ngươi....Ngươi là Giang Thần?"

Tiêu Nhược Âm vẫn còn đang giật mình, không biết hắn đang làm gì.

Nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của hắn thì nàng giật mình, vô cùng ngạc nhiên, khó mà tin được.

Bộ dạng thanh tú, mặt mũi quen thuộc, đây không phải là Giang Thần, một trong những bằng hữu của nàng sao?

"Giang Thần, sao ngươi lại biến thành bộ dáng trước đó?"

Tiêu Nhược Âm hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng.

Đám người Giang Thần có thể nói là một trong những bằng hữu khó có được trong thế giới này của nàng.

Tại trong Côn Ô Thành vậy mà có thể gặp phải Giang Thần, khiến nàng hơi mừng rỡ.

Thần sắc Giang Thần phức tạp, "Nếu nói từ đầu tới đuôi thì có hơi dài."

"Không cần vội, ngươi có thể từ từ nói cho ta cũng được, ta không thiếu thời gian, hèn chi lúc trước thấy ngươi quen thuộc như thế."

Tiêu Nhược Âm lộ ra nụ cười.

Nàng đã hiểu vì sao Giang Thần lại đưa tặng nàng gốc Huyết Vương Tham trăm vạn năm kia rồi.

"Đúng rồi, sao ngươi có thể trở thành Thần Nguyên Sư thế, chẳng lẽ ngươi có cơ duyên khác? Ta nhớ lúc đó đám người các ngươi không có thiên phú tu hành, Cố công tử nói đã thu xếp tốt cho các ngươi, ta cũng yên lòng."

"Thế nhưng vì sao ngươi lại không muốn làm việc cho Cố công tử? Còn vụ các ngươi có mâu thuẫn nữa, là sao?"

Trong lúc Giang Thần nói bỗng nàng nhớ tới chuyện khi nãy, hỏi lại.

Địa vị của Thần Nguyên Sư bây giờ tại thượng giới phải gọi là cực kỳ được sùng bái.

Dù tình từ các kỷ nguyên cổ lão đến hiện nay cũng chỉ có rải rác vài vị Thần Nguyên Sư.

Nghĩ tới đây Tiêu Nhược Âm cảm thấy cao hứng dùm cho Giang Thần từ tận sâu trong đáy lòng.

Hết chương 1474.
Bạn cần đăng nhập để bình luận