Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1693: Ta giết hắn rồi!

Chương 1693: Ta giết hắn rồi!

Sương mù màu đen nặng nề giống như mây đen, từng luồng từng luồng tràn ra từ chỗ sâu trong Cổ Huyền di chỉ, che phủ hết nơi này.

Một lượng lớn thiên binh hoạt tử nhân xông ra khỏi phần mộ, chúng cầm trong tay đủ loại binh khí như Thiên Đao, Thiên Qua,... lao thẳng về đám người ở nơi này.

Đó là một cảnh tượng kinh khủng, ngay cả Lục Địa Kiếm Tiên cũng run rẩy sợ hãi.

Bọn hắn đã được chứng kiến quá trình đám hoạt tử nhân này nổ tung thành bột phấn sau đó lại nhanh chóng khôi phục hình dạng nguyên bản.

Với lực lượng của bọn hắn căn bản không thể phá hủy đám hoạt tử nhân này được, bây giờ điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là thừa dịp hoạt tử nhân đang khôi phục để mở một con đường đi thẳng vào chỗ sâu.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Những đạo kiếm khí rực rỡ kinh người đan xen tựa như tuyệt thế Thiên Kiếm đang ngưng tụ, vượt qua bầu trời bổ về phía chỗ sâu nhất trong mảnh không gian này.

Bọn hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy nơi đó có hư ảnh mờ ảo chợt lóe lên, mưa máu dội xuống tầm tã.

Bên trong xen lẫn bộ lông màu xám không biết là của vật gì, lộ rõ vẻ rất quỷ dị bất thường.

Những người dẫn đường ở đằng trước cũng sợ hãi bất an, bọn hắn nắm chặt binh khí trong tay, cẩn thận tiến lên từng bước một.

Bọn hắn không những phải tránh né sương mù kinh khủng cuốn tới mà còn phải đề phòng quái vật quỷ dị ẩn náu trong bóng tối cùng với đại quân hoạt tử nhân đông đảo đang tấn công.

"Xem chấn động truyền tới từ phía trước thì chắc đó là chỗ sâu nhất ở đây rồi..."

Dịch Kiếm Tiên cầm một thanh trường kiếm bích lục sắc trong tay, quang hoa lóng lánh lưu chuyển dọc trên thân kiếm, có khí tức cực đạo mù mịt áp về phía trước, đánh văng hắc vụ dày đặc ra.

Thực lực của hắn cực kỳ cường đại, thân là Tông chủ của Thục tông, vốn dĩ hắn đã mạnh hơn một đoạn so với những người khác.

Cho nên hắn xung phong đi đầu để mở đường, dò tìm nguy hiểm thay cho đám người sau lưng.

Tuyết Kiếm Tiên theo sát đằng sau hắn, tay nàng nắm chặt một thanh kiếm băng tuyết óng ánh trong suốt. Băng Tuyết thần vực phủ xuống quanh người, có tác dụng chống đỡ hắc vụ cực lớn.

Vù vù!

Kiếm ảnh lượn quanh, thiên băng địa diệt.

Những Lục Địa Kiếm Tiên còn lại cũng thi triển mọi thủ đoạn để có thể sống sót ở chỗ này.

Phía sau bọn hắn, mấy Kẻ thành đạo của thượng giới đang chậm rãi bám theo.

Thần tắc bên người bọn hắn cứ mênh mông cuồn cuộn như biển, khí tức hùng vĩ kinh khủng trào ra áp chế hết thảy mọi thứ.

Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ như vậy, bọn hắn cũng lộ vẻ e dè cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới để cho đám người phía trước đi dò đường.

Trong khi rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên bị bắt đi dò đường, ở ngoài cùng của Cổ Huyền di chỉ, Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía chỗ sâu, nhẹ giọng phân phó với A Đại ở sau lưng. Sau đó thân ảnh của A Đại tiến vào hư không, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa, chẳng để lại vết tích nào.

"Hắn an bài cái gì thế?"

Trưởng công chúa Du Phi Nhã ở cách đó không xa đang chú ý đến cử động của Cố Trường Ca, khi thấy cảnh này thì thần sắc của nàng cũng có biến hóa nho nhỏ.

Nàng cảm giác dường Cố Trường Ca đặt mình ở ngoài cuộc, tuy nhiên cũng giống như có thể nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

Đó là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.

Nàng cũng không tin Cố Trường Ca lại vô duyên vô cớ đi tới thế giới này, rồi còn đến đây để tham dự trò vui mà cuối cùng lại không nhúng tay vào chuyện này.

Chắc chắn Cố Trường Ca có bí mật gì đó không muốn để người khác biết.

"Không biết thời điểm Trường Ca thiếu chủ đến thế giới này có gặp được Thác Bạt Tiêu Dao hay không...?"

Sau khi suy nghĩ một lát, hàng mày xinh đẹp tuyệt trần của Du Phi Nhã nhíu lại, nàng bước đi nhẹ nhàng mang đến một làn gió thơm. Lúc tới bên Cố Trường Ca, nàng không khỏi nhẹ giọng hỏi.

“Thác Bạt Tiêu Dao?”

Đuôi mày của Cố Trường Ca khẽ giật nhẹ. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt của nàng, sau đó cười đáp: "Tất nhiên là có gặp, nhưng hiện tại hắn đã chết rồi."

"Gì cơ?"

Trên mặt Du Phi Nhã hiện lên sự kinh ngạc tột độ, không ngờ Cố Trường Ca lại trả lời thẳng thắn như thế.

Nàng vốn cho rằng Cố Trường Ca sẽ nói không biết, chưa từng gặp.

Thế mà hắn lại nói thẳng là Thác Bạt Tiêu Dao đã chết rồi, điều này thật sự khiến nàng cảm thấy không kịp chuẩn bị, nàng chưa từng nghĩ đến tình huống này.

"Ừm... Trường Ca thiếu chủ, ngươi có biết hắn chết ở đâu không?"

Du Phi Nhã cảm thấy miệng của mình có hơi khô khốc, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Cố Trường Ca nghe vậy thì trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt, hắn lắc đầu trả lời: "Hắn chết ở trong cấm địa Vô Ngần tiên cốc của Kiếm Huyền đại thế giới..."

"Vô Ngần tiên cốc?"

Trong lúc nhất thời Du Phi Nhã có chút hoảng hốt, tất nhiên nàng từng nghe nói có một cấm địa như thế.

Tại Kiếm Huyền đại thế giới, nơi đó được mệnh danh là vùng đất không có người sống, mê vụ bao phủ quanh năm, ngay cả Lục Địa Kiếm Tiên bước vào thì cũng chỉ có một con đường chết.

Hóa ra Thác Bạt Tiêu Dao đã chết ở trong đó?

"Cái đó, vậy Trường Ca thiếu chủ có biết hắn chết như thế nào không?"

Bỗng nhiên thần sắc của Du Phi Nhã có chút đau thương, nàng nhớ lại một vài chuyện cũ về Thác Bạt Tiêu Dao.

Vẻ mặt Cố Trường Ca vẫn không hề thay đổi, hắn bình thản cười đáp: "Đương nhiên ta biết, dù sao thì cũng do chính tay ta giết hắn mà. Sao vậy? Ngươi định báo thù cho hắn à?"

"Cái gì?"

Nghe thấy câu nói hờ hững của Cố Trường Ca, thoạt tiên Du Phi Nhã sững sờ chưa kịp phản ứng.

Sau khi định thần lại, toàn thân nàng không khỏi chấn động. Nàng trừng to mắt không thể tin nổi, soàn soạt lui về sau mấy bước, suýt chút nữa nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.

"Trường Ca thiếu chủ, ngươi... ngươi không lừa ta đấy chứ?" Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một tia run rẩy và sợ hãi.

Điều này rất ít khi nhìn thấy ở trên người một Du Phi Nhã luôn đoan trang nhã nhặn.

Trước đây bất kể là gặp phải chuyện gì, nàng cũng luôn giữ vững dáng vẻ thản nhiên lạnh nhạt.

Sắc mặt của Cố Trường Ca vẹn nguyên như cũ. Hắn nhìn nàng với vẻ khó hiểu, mở miệng hỏi: "Loại chuyện nhỏ nhặt này đáng để ta lừa ngươi không?"

"Không... không đúng..."

Mặt mũi Du Phi Nhã hơi trắng bệch, bàn tay trắng nõn siết chặt lại, nhưng vì e ngại thực lực và quyền thế của Cố Trường Ca, nàng chỉ có thể tiếp tục im lặng không dám nhiều lời.

Cho dù phụ hoàng của nàng đang đứng ở đây thì cũng không dám làm gì Cố Trường Ca, huống chi là nàng.

Nàng chỉ biết hình như giữa Thác Bạt Tiêu Dao và Cố Trường Ca có ân oán gì đó.

Nhưng không biết vậy mà lại nghiêm trọng đến mức Cố Trường Ca muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Hết chương 1693.
Bạn cần đăng nhập để bình luận