Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2515: Hắn không xứng

Chương 2515: Hắn không xứng

Đại chiến chấm dứt, các tộc đều chịu mức độ tổn hại khác nhau, cần một thời gian ngắn nghỉ ngơi để lấy lại sức. Mà trong trận đại chiến này cũng xuất hiện đủ loại thiên kiêu nhân kiệt, tài năng diễm tuyệt, nổi tiếng khắp các chiến trường, chém giết rất nhiều kẻ địch xâm phạm.

Đây xem như là một chút an ủi đối với các tộc ngoài việc tổn thất.

“Kẻ địch bên ngoài đã được diệt, tuy nhiên nội bộ của Đạo Xương chân giới có rất nhiều vấn đề, còn cần phải xử lý.”

“Khi ngoại địch xâm phạm thì có một số thế lực tộc quần căn bản không hề phái binh ngăn cản, ngược lại bắn tên trộm sau lưng. Chúng ta nhất định phải bẩm báo việc này cho đám người phó minh chủ, để bọn họ làm chủ.”

Nhân vật lãnh tụ của các đạo thống các tộc khi nói đến việc này đều vô cùng tức giận, bọn họ phái tinh nhuệ và nội tình trong tộc ra sức giết địch ở tiền tuyến.

Kết quả ở trong Đạo Xương chân giới lại có thế lực tộc quần thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc, dẫn phát nội loạn. Trước đây bọn họ nhất trí đối ngoại, không có thời gian xử lý những chuyện này.

Cơ mà hiện tại ra tay tất nhiên phải giải quyết những khốn nạn ăn cây táo rào cây sung kia.

“Lúc đại chiến với kẻ địch bên ngoài thì đạo tử cũng không hề hiện thân, lấy lý do bản thân bế quan trốn trên hòn đảo, ngay cả tộc nhân phái đi mời hắn ra tay, cũng bị thủ hạ của hắn đánh tới trọng thương, không cho phép quấy rầy hắn.”

“Việc này nhất định phải để đám người phó minh chủ làm chủ, đạo tử có thiên phú xuất chúng đúng là không tệ, nhưng cũng đừng quên rằng hắn có thể đi tới bước này không thể thiếu tài nguyên của các tộc ta ủng hộ.”

“Lúc trước bồi dưỡng đạo tử là vì để hắn dấy lên đại lương, chống lại ngoại địch trong trận hạo kiếp này.”

“Kết quả thì sao?”

“Vậy mà lại là hạng người sợ chết, ngay cả thiên kiêu của tộc ta cũng xả thân quên chết, liều mạng chém giết, hắn đúng là xứng với cái danh đạo tử.”

Vẻ mặt rất nhiều lãnh tụ của đạo thống tộc quần tràn ngập sự phẫn nộ, đối với hành vi của đạo tử ‘Vương Vô Thương’ đều cảm thấy vô cùng bất mãn.

Vào những thời điểm bình thường mặc dù ‘Vương Vô Thương’ cường thế, có thanh thế một tay che trời, nhưng suy cho cùng cũng không tổn hại đến lợi ích của các tộc.

Tuy nhiên bây giờ bọn họ ngỏ ý mượn lực lượng của hắn để sử dụng trong lúc đại chiến, hắn chẳng những không phái người đến tương trợ, ngược lại còn rụt vào trên hòn đảo của mình, không để ý tất cả sự việc bên ngoài, thấy các tộc đều liều mạng chém giết mà còn khoanh tay đứng nhìn.

Bảo bọn họ chịu đựng kiểu gì đây?

Chỉ là vẫn có người tỏ vẻ lo lắng, cảm thấy hành động này chắc hẳn không được.

“Đạo tử dù sao cũng là do minh chủ tự mình lập ra, hơn nữa ban cho rất nhiều bảo vật, vô số người đều cảm thấy hắn sẽ được minh chủ bồi dưỡng làm người kế nhiệm tiếp theo, hiện giờ kể cả khi chúng ta đồng loạt lên án hắn ở trước mặt đám người phó minh chủ thì có ích lợi gì?”

“Có khi đám người phó minh chủ đều sẽ e ngại mặt mũi của minh chủ, không tiện nhiều lời, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua một cách hời hợt.”

“Vả lại tu vi đạo tử đã đến trình độ Chuẩn Tiên Đế, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đột phá đến tầng lớp Tiên Đế.”

“Lúc đó ngay cả phó minh chủ cũng phải kiêng kỵ hắn vài phần, tuy rằng việc này làm cho chúng ta khó chịu, nhưng đắc tội đạo tử chúng ta sẽ lợi bất cập hại, tương lai khó tránh khỏi gặp phải sự trả thù của hắn.”

Những lãnh tụ của các tộc khác nhau vì vấn đề này mà bắt đầu thảo luận, quan điểm của mỗi người đều khác nhau.

Có người muốn tạm thời nhịn xuống, đắc tội ‘Vương Vô Thương’ cũng không phải chuyện tốt gì.

Không phải bọn họ là kiêng kỵ ‘Vương Vô Thương’, mà là kiêng kỵ kẻ đứng sau lưng ‘Vương Vô Thương’, nhưng mà có người lại nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt lóe, chủ động nói:

“Nói đến việc này, chưa chắc không có biện pháp giải quyết, chắc hẳn hiện tại chư vị đều thấy được rõ biểu hiện dũng cảm không chút sợ hãi của Tiên Nhi cô nương tại trận đại chiến này, ở trong cực cảnh khó khăn, lần này chỉ cần vững chắc đạo quả, nhất định nàng sẽ trở thành Chuẩn Tiên Đế.”

“Thiên tư cỡ đó so với Vương Vô Thương mà nói, hình như không kịp cho lắm…”

“Hơn nữa Tiên Nhi cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng để đi tới bước này đều dựa vào chính mình, tiềm lực tương lai tất nhiên sẽ lớn hơn. Tâm tính của nàng các vị cũng nhìn thấy, lần đại chiến này cho dù bản thân rơi vào nguy hiểm cũng không quên ra tay trợ giúp đồng bạn bên cạnh.”

“Nàng so với Vương Vô Thương kia, càng có tư cách trở thành đạo tử của Đạo Xương chân giới ta.”

Vừa nghe thấy vậy, trong lòng những vị lãnh tụ của các tộc nhất thời dấy lên sóng lớn.

Rất nhiều người đồng loạt nhìn qua, bắt đầu suy nghĩ ý tứ của lời này.

“Đúng thế, tâm tính Tiên Nhi cô nương chư vị đều thấy được, trời sinh đơn thuần, ứng kiếp sinh ra, không ai có thể thích hợp hơn nàng đảm nhiệm đạo tử của Phạt Thiên Minh.”

Lập tức, có người cũng phụ họa theo, cảm thấy Cố Tiên Nhi đảm nhiệm đạo tử mới so với ‘Vương Vô Thương’ thích hợp hơn rất nhiều.

Đối với các tộc mà nói, quả thực được nhiều hơn hại.

Hơn nữa dựa vào uy tín mà Cố Tiên Nhi tích lũy trong trận đại chiến này, nàng chỉ cần vung tay hô một tiếng, tất nhiên có vô số người ủng hộ nàng.

Chỗ quan trọng nhất chính là thân phận của Cố Tiên Nhi!

Hết chương 2515.
Bạn cần đăng nhập để bình luận