Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2147: Thiền Hồng Y đi tìm chân tướng (2)

Chương 2147: Thiền Hồng Y đi tìm chân tướng (2)

Nghe sư huynh nói như vậy, cả đám sư đệ sư muội mới nghĩ đến.

Có kẻ nhát gan liền sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội vàng câm miệng, không dám nhiều lời.

“Trời ạ, thật sự là bó tay với các ngươi...”

“Như vậy mà còn đòi xuống núi lịch lãm một mình, phỏng chừng một con yêu quái nhỏ thôi các ngươi cũng không đánh lại được.”

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ nhìn đám sư đệ sư muội nhỏ tuổi.

Sau đó, đột nhiên hắn nghiêm mặt ôm quyền hướng về phía ngọn núi phía trước, vái một cái thật sâu rồi nói:

“Đám vãn bối không cố ý mạo phạm, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, chúng ta sẽ rời đi ngay.”

Thấy sư huynh thận trọng như thế, sắc mặt đám sư đệ sư muội đứng sau càng trắng bệch, rất là sợ hãi, bọn họ lại nghĩ đến những lời đồn kia…

“Đi thôi.”

Nam tử trẻ tuổi âm thầm bật cười, hắn vốn có ý hù dọa đám sư đệ sư muội, dạy bọn họ đi ra bên ngoài cần cẩn thận cả lời nói và cử chỉ.

Nhưng không ngờ tới lại dọa bọn họ thật.

“Lòng không thành tâm, lời lẽ bất kính, vậy lời xin lỗi của ngươi như vậy, có ích không?”

Vào lúc đám nam nữ trẻ tuổi này tính đi đường vòng để rời khỏi mảnh rừng trúc rậm rạp này. Phía trước lại truyền đến một chuỗi âm thanh réo rắt động lòng người, tựa như châu ngọc rơi xuống bàn.

Màu đỏ.

Một thiếu nữ áo đỏ bất chợt xuất hiện, đường nét khuôn mặt của nàng vô cùng tinh xảo, chân mày cong cong như long chim thúy, cách mũi thon thon trắng như ngọc, môi son điểm nhẹ. Tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã có thể đoán được sau khi lớn lên sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Cảm nhận được từ trên người nàng một thứ cảm giác thần bí không rõ ràng, không nói được thành lời.

Nàng ôm kiếm đứng thẳng trên một ngọn trúc, mặt mày lạnh nhạt nhìn đám nam nữ trẻ tuổi này.

“...”

Nam tử trẻ tuổi cầm đầu kinh ngạc, hắn không ngờ tới nơi này còn có tu sĩ khác. Hắn cẩn thận đánh giá cô gái áo đỏ này, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ và si mê.

Nhưng đã được hưởng giáo dục tốt đẹp khiến hắn không lộ ra những cảm xúc ấy. Hắn cười nhẹ, chắp tay nói:

“Tại hạ Tống Minh của Thần Kiếm Đạo Tông xin được bái kiến cô nương.”

Đám nam nữ trẻ tuổi phía sau cũng tò mò đánh giá thiếu nữ áo đỏ này, có vẻ cũng hết sức bất ngờ vì còn có tu sĩ khác lại đi đến chỗ này.

Nếu như không phải bọn họ cần hái Bích Nguyệt tiên hoa, nhất định phải đi ngang qua nơi này thì đánh chết bọn họ cũng không muốn đặt chân đến đây.

Nhưng thiếu nữ áo đỏ lại không muốn trả lời bọn họ, sau khi nói những lời này, nàng liền lãnh đạm nhìn về phía Tống Minh, có vẻ nàng khá bất mãn với lời nói vừa rồi của hắn.

“Gặp nhau tức là có duyên, lời tại hạ vừa nói đúng là còn chỗ chưa thỏa đáng, kính xin cô nương đừng trách.”

Tống Minh biết lời đe dọa sư đệ sư muội vừa rồi của mình bị thiếu nữ áo đỏ trước mắt này nghe được, hắn liền bật cười, nói:

“Không biết cô nương đến đây làm gì?”

“Ngẩng đầu ba thước có thần minh, lòng ngươi có điều bất kính, sớm muộn gì cũng vì thế mà trả giá.” Thiếu nữ áo đỏ thấy Tống Minh không có ý xin lỗi cho lời nói vừa rồi, bèn nhíu mày nói thêm.

Nàng nói đến đó rồi thôi, cũng không muốn nói gì nữa liền xoay người đi về hướng khác.

Lần này nàng xuống núi là do sư phụ dặn dò, để nàng đến bên bờ U Minh săn giết đại yêu ma, mài giũa kiếm pháp.

Thế nhưng không ngờ tới sẽ nghe được một đám tu sĩ trẻ tuổi miệng còn hôi sữa đang nghị luận sư tôn của nàng, điều này làm lòng nàng vô cùng bất mãn.

Vậy nên mới cố ý dừng lại lắng nghe những gì họ nói.

Vốn tưởng rằng nam tử trẻ tuổi tên là Tống Minh này sẽ có chút kính trọng người trên, nhưng không ngờ, hắn chỉ là mượn cơ hội này để dọa nạt đám sư đệ sư muội, không có để việc này ở trong lòng.

Điều này làm cho Thiếu nữ áo đỏ luôn luôn vô cùng tôn kính sư tôn bất mãn, nảy sinh ý niệm dạy dỗ bọn họ một trận nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“...”

“Ngẩng đầu ba thước có thần minh nhưng đó chung quy chỉ là lời đồn trước kia, cô nương cần gì phải nghiêm túc như vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi đã đi qua ngọn núi phía trước, gặp được tuyệt thế ma đầu kia?”

Tống Minh thấy hướng đi của thiếu nữ áo đỏ kia cùng đường với bọn họ, không khỏi mỉm cười dẫn các sư đệ sư muội đuổi theo.

Nhưng thiếu nữ áo đỏ không trả lời hắn, nàng vẫn lãnh đạm như trước, tựa hồ nói xong mấy câu vừa rồi đã là cực hạn của nàng.

“Xem ra cô nương cũng muốn đi đến bên bờ U Minh, vừa hay chúng ta lại cùng đường.”

“Bên bờ U Minh yêu ma trùng trùng, nguy hiểm vô số, cô nương đến đó một mình, nếu gặp phải nguy hiểm gì chỉ e không dễ thoát thân. Chúng ta có khá nhiều người, cùng nhau đến cũng tiện hơn nhiều...”

“Cô nương...”

...

Rừng trúc xào xạc, sương mù dày đặc bắt đầu bốc lên cuồn cuộn như tiên cảnh.

Mỗi một cây trúc đều có hoa văn màu tím, có vài cây trúc tuổi thọ hẳn phải vượt qua trăm vạn năm, thậm chí còn bị một số người tu hành coi đó là tài liệu tốt dùng để tế luyện phi kiếm.

“Rừng trúc tím, biển mây...”

Có giọng nói nỉ non vang lên từ sâu trong rừng trúc rộng lớn này.

Hết chương 2147.
Bạn cần đăng nhập để bình luận