Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1529: Cầu cứu

Chương 1529: Cầu cứu

"Cái gì...."

"Hắn còn có thân phận khác?"

Trong lòng của An Hi cùng Tiểu Chiến Tiên cảm thấy không ổn, biết rằng Giang Thần sắp không giấu được nữa rồi.

Nhưng cả hai đều rất thông minh, ai nấy đều tỏ ra rằng bản thân hoàn toàn không biết việc này.

Giang Thần đã từng kể về cừu hận của hắn cùng Cố Trường Ca rồi.

Đương nhiên cũng có nói qua việc xảy ra trong Thái Hư Thần Mộ.

Nhưng trước mắt bọn hắn chỉ có thể giả vờ như không biết rõ, vô tình bị cuốn vào thôi, nếu không thế lực sau lưng cũng không thể cứu được bọn hắn.

Ngưu Điền há to miệng, muốn khuyên Giang Thần, nhưng cuối cùng chỉ thở dài rồi trầm mặt.

Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Giang Thần đã vô phương cứu chữa rồi.

Hắn không ngốc, biết rõ không có cơ hội thì lao lên làm gì?

"Nếu ngươi giấu kỹ một tý thì chúng ta không tìm ra ngươi rồi."

"Nhưng gan ngươi quá lớn, dám nhảy nhót dưới mí mắt ta, rốt cuộc ngươi đang xem thường ta hay đã quá tự tin vào bản thân thế?"

Cố Trường Ca không để ý tới lời nói của Giang Thần, chỉ cười nhẹ, đứng lên.

Giang Thần nhìn chằm chằm hắn, hai mắt đỏ lên, nổi giận, "Tên nguỵ quân tử nhà ngươi, cầm thú khoác da người... Một ngày nào đó sẽ có người thu thập ngươi mà thôi..."

Nhưng không đợi hắn nói hết câu thì một lão giả mặc y phục quản gia xuất hiện bên cạnh hắn.

Sau đó lão giả hất nhẹ tay áo, một lực lớn vô cùng truyền ra, khiến Giang Thần chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn sau đó gục xuống, sắc mặt trắng bệch, phun một ngụm máu tươi.

Khuôn mặt hắn đau thương vô cùng, không thể chống cự.

Uy áp kinh khủng như một toà núi lớn đang đè nặng trên đỉnh đầu của hắn.

"Dám bất kính với thiếu chủ, tên nhà ngươi thật không biết sống chết."

Thần sắc lão giả này vô cùng lạnh lùng, chỉ giơ tay lên thì có rất nhiều kỵ sĩ tiến đến bắt Giang Thần lại.

Thấy một màn như thế thì trong lòng rất nhiều Tuổi trẻ chí tôn kiêng kỵ vô cùng.

Lão giả này là một kẻ thành đạo chân chính, có hắn toạ trấn ở đây thì dù Giang Thần có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.

"Xem ra không cần giải thích thêm nữa, chư vị đạo huynh cũng đã thấy rồi, người này thay hình đổi dạng để trà trộn vào đây, mưu đồ làm loạn, nên bắt lại càng sớm càng tốt." Cơ Nghiêu Tinh nói.

Đám người chỉ nghe chứ không lên tiếng, ai cũng có thấy được có vẻ Giang Thần có cừu hận khá lớn với Cố Trường Ca.

"Đáng giận, uổng công ta xem Giang huynh như bằng hữu chân chính, vậy mà hắn lại lừa gạt ta như thế."

Thấy Giang Thần bị mang đi thì Tiểu Chiến Tiên bắt đầu lộ ra vẻ mặt thất vọng, than.

An Hi cũng lắc đầu thở dài, "Chúng ta nhìn lầm Giang huynh rồi, xem ra đây chính là mục đích thật sự khi hắn tiếp cận chúng ta, may mắn nhờ có Trường Ca thiếu chủ ra tay, vạch trần bộ mặt thật của hắn, tránh ủ thành đại hoạ."

Cả hai tung hứng vô cùng nhịp nhàng, chỉ hai ba câu đã phủi sạch trách nhiệm và quan hệ với Giang Thần, giống như cả hai bị lừa vậy.

"Tên này giảo hoạt vô cùng, hắn đã núp trong Côn Ô Thành rất nhiều ngày rồi, đến gần đây mới bị chúng ta tìm ra manh mối."

Cố Trường Ca chỉ nhìn Tiểu Chiến Thiên cùng An Hi một tý, rồi lại mở miệng nói.

Hắn không cho Cơ Nghiêu Tinh vạch trần thân phận thật của Giang Thần trước mặt tất cả mọi người, bởi vì nếu làm thế sẽ dẫn đến sự chú ý của các thế lực đạo thống khác.

Ngày mai là ngày tiến vào Côn Sơn, hắn cần Giang Thần đóng góp giá trị cho đến hơi thở cuối cùng.

Sau khi trải qua chuyện này thì đám người trong yến hội đều có suy nghĩ riêng, đám người Lục Quan Vương cùng Thiên Hoàng Nữ cũng cáo từ rời đi, hẹn ngày mai hội tụ tại ngoài Côn Sơn.

Đám người An Hi, Tiểu Chiến Tiên cũng thế, bọn hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, tất cả đều trở về thảo luận xem có cách nào để bảo toàn tính mạng trong Côn Sơn không.

Ngưu Điền thấy bạn tốt của mình bị bắt đi nhưng bản thân là không thể làm gì, chỉ có thể đem hy vọng đặt vào đám người An Hi, mong bọn hắn có thể giúp đỡ.

Nhìn khắp cả thượng giới hắn không tìm thấy ai có thể giúp bọn hắn nữa rồi.

"Không phải Tiêu Nhược Âm luôn ở bên cạnh Cố Trường Ca sao? Nếu nàng còn nhớ đến tình xưa thì... Có thể thử xem sao."

Ngưu Điền bỗng nhớ đến một người.

Hiện tại chỉ có Tiêu Nhược Âm là cố nhân duy nhất của bọn hắn trên thượng giới này thôi.

"Giang Thần dù sao cũng là người mang truyền thừa của Thần Nguyên Sư, chắc chắn mai sẽ phát huy tác dụng lớn..."

"Muội muội, một lát nữa ngươi đi khuyên Giang Thần với ta, khuyên hắn mau thức thời, hắn cũng là người thông minh, bản thân hắn biết mình phải làm gì."

Một lát sau trong Trích Tinh Lâu chỉ còn lại huynh muội Cơ Gia cùng vài người khác.

Khuôn mặt Cơ Nghiêu Tinh đầy vẻ hưng phấn, còn Cơ Sơ Nguyệt thì hơi ấm ức.

Theo Cơ Nghiêu Tinh thì Giang Thần có cảm tình với muội muội hắn, qua cơ hội này có thể khiến cho Giang Thần hết hi vọng, cả Cơ Sơ Nguyệt cũng thế.

"Ta cũng phải đi sao?"

Cơ Sơ Nguyệt không quá đành lòng, khi nãy thấy bộ dạng tức giận vô cùng kia của Giang Thần như một dã thú đã bị ép đến mức đường cùng, lúc này nàng không dám gặp hắn.

"Cho hắn hết hy vọng cũng là việc tốt, thời điểm này ngươi không được mềm lòng.

Cơ Nghiêu Tinh trầm giọng.

Cơ Sơ Nguyệt không nói gì, lòng của nàng rất loạn, nàng không biết một tý nữa mình sẽ nói gì với Giang Thần nữa.

Nàng không phải là loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Và nàng cũng cảm thấy việc Giang Thần bại lộ cũng có một phần lý do là bởi vì nàng.

Vào lúc này, tại nơi trú đóng của Đạo Thiên Tiên Cung trong Côn Ô Thành.

Sau khi Ngưu Điền tách khỏi An Hi cùng Tiểu Chiến Tiên thì hắn đến đây ngay lập tức, bây giờ thân phận của hắn chính là thiên kiêu tuyệt thế của Ẩn Thế Bộ Lạc.

Thế nên mặc dù đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung hoi hiếu kỳ lý do hắn đến đây nhưng lại không dám hỏi nhiều.

"Xin đem vật này cho Tiêu Nhược Âm cô nương, nói rằng có cố nhân cầu kiến."

Ngưu Điền nhìn lên cung điện rộng lớn trước mặt, thở dài một tiếng, sau đó móc một bao thư trong ngực ra giao cho đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung.

Trên đó hắn ghi văn tự của thế giới kia, người bình thường không thể hiểu được.

Hắn tin rằng sau khi Tiêu Nhược Âm thấy bao thư này thì sẽ biết có lão bằng hữu từ cố hương tìm nàng.

"Tìm Nhược Âm sư tỷ?"

Đệ tử canh cửa của Đạo Thiên Tiên Cung biến sắc, không dám chậm trễ tý nào.

Thân phận của Tiêu Nhược Âm tại Đạo Thiên Tiên cung bây giờ đã lên như diều gặp gió.

Ngay cả trưởng lão cũng nịnh nọt lấy lòng nàng.

Những đệ tử phổ thông như hắn thì ngẩng đầu lên nhìn cũng không dám.

"Làm phiền rồi."

Ngưu Điền cảm tạ một tiếng, nhưng trong lòng lại cười khổ, qua đây có thể thấy được cuộc sống của Tiêu Nhược Âm cũng khá sung sướng.

Một nữ tử không quyền không thế, không chỉ có thể bái vào một Bất Hủ Đại Giáo như Đạo Thiên Tiên Cung, thân phận địa vị còn có thể cao như thế.

Trong mắt hắn việc này là bất khả thi.

Nếu không phải bởi vì huyết mạch của hắn đặc thù, may mắn được An Hi cứu sống, thì e rằng bây giờ hắn còn không được một phần mười của Giang Thần.

Nhưng nếu so sánh Giang Thần với Tiêu Nhược Âm thì Giang Thần còn không có tư cách.

Mà tất cả những thứ này đều nhờ nam nhân kia làm chỗ dựa cho Tiêu Nhược Âm.

Tiêu Nhược Âm không còn là người cùng thế giới với bọn hắn nữa rồi.

Sau đó Ngưu Điền mang theo nỗi lòng phức tạp đi đến khách sạn gần đó, chọn một vị trí gần cửa sổ, chờ Tiêu Nhược Âm.

Nếu nàng không tới thì hắn cũng hết cách.

Hết chương 1529.
Bạn cần đăng nhập để bình luận