Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1370: Kỷ nguyên đạo quả sắp thành thục

Chương 1370: Kỷ nguyên đạo quả sắp thành thục

“Bọn hắn vẫn nên tự mình hồi tộc đi, lão phu thấy đây là ý định tốt nhất, phong tộc không ra, tìm một tiểu thế giới khó tìm ẩn nấp một đoạn thời gian, chờ sóng yên biển lặng rồi thay hình đổi dạng là được…”

“Thiên Lộc thành phá thì phá đi, vừa vặn có thể kéo dài một đoạn thời gian cho bọn ta.”

Một giọng nói khác vang lên, đó là một động phủ tối tăm.

Ánh sáng xen lẫn ở trong đó nhưng lời nói truyền ra lại có vẻ lạnh nhạt dị thường, chẳng buồn để ý tới sinh tử của sinh linh trong Thiên Lộc thành.

Quả thực thì trong mắt bọn hắn, nếu không cố kỵ tộc đàn ở sau lưng thì e rằng ngay cả sinh tử của Bát Hoang thập vực cũng sẽ không để ý tới.

Đối với tầng lớp bọn hắn thì rất nhiều thế gian chi vật cũng chỉ là mây khói, cho dù là đạo thống bất hủ bất diệt thì cũng sẽ có một ngày sụp đổ và bị hủy diệt chứ nói chi Thiên Lộc thành và Bát Hoang thập vực hôm nay.

Trong lòng bọn hắn, ngoại trừ bản thân bọn hắn thì trên thế gian này không có bất kỳ chuyện gì đáng giá để bọn hắn chú ý.

“Đã như vậy thì truyền lệnh cho dòng dõi, bảo bọn hắn bỏ thành là được.”

Ở hướng khác có bước chân vang lên, đột nhiên vang vọng trong không gian rách nát này.

Đó là một người trông còn rất trẻ, khuôn mặt trắng nõn và mái tóc dài nhưng đôi mắt lại rất tang thương, trên người được bao phủ bởi hỗn độn khí.

Cảm giác được người này đi tới thì nơi đây lập tức bạo phát một oanh động không nhỏ.

Từng cỗ quan tài đều đang run rẩy, cuối cùng chủ động mở ra. Từng bóng người nhao nhao xuất hiện, trên người mỗi một người đều có huyết quang lượn lờ, đồng thời có khí tức đè ép vũ trụ này như sắp sụp đổ.

“Lâm Thanh Long…”

Một tôn cổ lão mơ hồ mở miệng, âm thanh kiêng kỵ nhưng nhiều hơn là hoang mang: “Sao ngươi cũng ở đây?”

Những tôn còn lại cũng có chút kiêng kị đối với người này, mặc dù ở cùng một giới nhưng cũng không hòa thuận, mà cũng không có xung đột hay mâu thuẫn.

Lâm Thanh Long chính là nhi tử thứ ba của tổ tiên Long Huyết Chiến Thần nhất tộc, thậm chí thời gian tồn tại có thể tìm hiểu ngược dòng đến lúc Bát Hoang thập vực vừa mới sinh ra. Rất nhiều tồn tại cổ lão ở trước mặt hắn chỉ có thể tự xưng là tiểu bối.

Hơn nữa, rất lâu trước đây, có rất nhiều người nghe nói Lâm Thanh Long chỉ còn nửa bước là bước vào cảnh giới khác, bây giờ càng là sâu không lường được.

Không ai nghĩ tới Lâm Thanh Long sẽ xuất hiện ở nơi này.

Đối với toàn bộ Bát Hoang thập vực mà nói thì sự tồn tại của hắn không khác nào hóa thạch sống chứng kiến lịch sử cổ xưa.

“Vì sao ta không thể ở đây…”

Lâm Thanh Long lạnh nhạt nói, ánh mắt bình thản, dáng người không tính là cao lớn nhưng lại bất khả chiến bại.

“Ta tới đây để gọi phụ thân tỉnh dậy.”

“Phụ thân ngươi? Chẳng lẽ Long Huyết Chiến Thần chưa chết?”

Nghe vậy, những tồn tại cổ lão này đều chấn động, vẻ mặt khó tin.

Bọn hắn biết mặc dù nơi đây là chỗ sâu bên trong Thiên Lộc thành nhưng lại là một giới tự thành.

Tu sĩ bình thường hoàn toàn không thể thấy được nơi này bởi vì ở đây có quy tắc đặc thù và vực trường bao phủ, gọi là Bát Hoang thập vực vãng sinh địa.

Xác thực mà nói thì chính là một tầng tràng vực thần bí.

Vì sao trước đây bọn hắn chết trận, đám người Bát Hoang thập vực lại chọn chôn bọn hắn ở đây, tất nhiên là hy vọng bọn hắn có thể phục sinh ở đây.

Theo bọn hắn nghĩ, Bát Hoang thập vực và thượng giới kỳ thực đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Giữa thiên địa luôn có một loại thần bí chi địa giống như Luân Hồi, ở nơi đó sinh linh có thể lặp đi lặp lại vòng tròn luân hồi, khởi tử hoàn sinh.

Thậm chí người mạnh có thể mang theo trí tuệ lâu năm mà sống.

Rõ ràng chỗ sâu bên trong Thiên Lộc thành chính là loại thần bí chi địa như vậy nhưng bọn hắn cũng không đi vào quá sâu.

Đã từng có người thăm dò nhưng lúc chạm tới loại quy tắc chí cao vô thượng kia thì liền trực tiếp nổ tung, hình thần câu diệt, hóa thành tro tàn.

Bọn hắn biết rõ nơi đây có dính dáng tới sức mạnh Luân Hồi thần bí nhất giữa thiên địa. Khẳng định có loại quy tắc cấp độ cao hơn cả Đế Cảnh, nếu dám đụng vào thì tất nhiên sẽ chỉ có kết quả mất mạng.

“Ngươi có cách để đi vào?”

Vẻ mặt của mấy vị tồn tại cổ lão dần trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Phong.

“Tất nhiên là ta có cách.”

Lâm Thanh Long cười nhạt một tiếng, rất tự nhiên, mang theo sự tự tin và thờ ơ, cả người giống như có tính toán khác, cũng chẳng buồn để ý tới việc thượng giới công phạt chinh chiến.

Trước thời điểm này, hắn cũng chưa từng hiện thân ở Bát Hoang thập vực.

Sau đó, hắn đi đến dòng sông màu đen kia, trên thân tỏa ra huy quang bàng bạc đan xen vào nhau chống cự lại áp chế của thần bí chi địa.

Dòng sông màu đen hội tụ lại phảng phất giống như Hoàng Tuyền, ở nơi sâu nhất của Thiên Lộc thành tạo ra hải dương.

Vô cùng bình tĩnh, cũng đen tới dọa người.

Thậm chí có thể thấy được không ít âm linh lượn lờ bên cạnh dòng sông màu đen, cuối cùng hóa thành bụi sáng đi vào trong hải dương.

Hải dương rất lớn, mắt nhìn không thấy được phần cuối, lộ ra khí tức vô cùng huyền diệu thâm ảo.

Phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy một gốc cổ thụ cắm rễ vào trong hải dương, cành lá khô héo quấn quanh một luồng sáng.

Bốn phía hải dương được bao phủ bởi từng ngọn núi màu đen. Bên trong núi có động phủ cổ xưa tựa như là tiên động, vô cùng rực rỡ, tràn ngập các loại thần quang, sương mù dâng lên. Động phủ còn lại lại rất tĩnh mịch, không có chấn động nào truyền đến.

Ở địa phương này, khí tức tràn ngập khiến thần hồn của tu sĩ đều sẽ nổ tung.

Đó là chấn động truyền ra do các đại đạo khác nhau va chạm vào nhau và không ngừng triệt tiêu lẫn nhau, thậm chí còn khiến Lâm Thanh Long kêu rên, thân thể lảo đảo.

Nếu Cố Trường Ca mà ở chỗ này thì sẽ phát hiện nơi đây có cùng nhịp thở với khí vận của Bát Hoang thập vực, tràn ngập khí tức giống với khí tức bản nguyên của thượng giới.

Sau khi tới được đây, sắc mặt Lâm Thanh Long cũng cẩn trọng hơn, nói về phía động phủ ở trước mắt: “Phụ thân, kỷ nguyên đạo quả sắp thành thục rồi, ngài có thể xuất thế.”

Ầm!

Dường như nghe vậy, bên trong động phủ có khí tức không gì sánh kịp đang thức tỉnh, khiến lòng người rung động, không nhịn được mà muốn nằm rạp trên mặt đất.

Hết chương 1370.
Bạn cần đăng nhập để bình luận