Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1947: Kỷ Nguyên Thụ xuất thế

Chương 1947: Kỷ Nguyên Thụ xuất thế

Nương theo hoàn cảnh thiên địa biến hóa, sinh mệnh, vật chất cũng biến mất, giờ đây tuổi thọ của Kẻ thành đạo đã bị giảm nhiều. Đừng nói trăm vạn năm, dù chỉ là mười vạn năm thì cũng đã cực kì gian nan.

Cho nên có rất nhiều nhân tài đang theo đuổi Thần Khư, muốn tìm ra phương pháp để có tuổi thọ của thần tiên.

Cũng có rất nhiều thuyết pháp liên quan tới Thần Khư, có người nói nó đã tồn tại trước cả khi hắc ám đứt gãy, thậm chí là trước Cấm Kỵ kỷ nguyên nó đã tồn tại ở một cấm địa.

Nơi nối liền giữa Tiên vực trong truyền thuyết và Thần Khư có một gốc thông thiên chi thụ có tên là Kiến Mộc. Dọc theo Kiến Mộc là có thể tìm đến Tiên môn.

Cũng có người nói trước kia Thần Khư là một nơi cấm kỵ, nhưng vì gặp phải hai tồn tại vượt qua Tiên cảnh chiến đấu cho nên đã đánh nát Tiên Cung, phế tích thất lạc ở hồng trần.

Ở bên trong Thần Khư có chôn giấu vô số tiên bảo quý hiếm, chỉ cần tìm được một kiện thôi cũng đủ để tu sĩ thoát thai hoán cốt.

Nhưng cách nói khiến nhiều người tin phục nhất được truyền tới từ Vũ Hóa tiên triều.

Thật ra bên trong Thần Khư có Thần Khư chi chủ thân vận bạch y, vô cùng thần bí, mà hắn chính là người đã sáng lập Thần Khư.

Không chỉ như thế, hắn còn gieo trồng một gốc cây đào, bảo hộ thứ gì đó ở bên trong Thần Khư.

Cách nói này được lưu truyền trong toàn vũ trụ và có vô số tu sĩ tin tưởng.

Dù sao trước đây người sáng lập Vũ Hóa tiên triều cũng chính là Hoàng Vũ nữ đế đã từng tiến vào Thần Khư, đồng thời vẫn có thể sống sót đi ra từ trong đó.

Về sau không đến trăm vạn năm nàng đã ngồi lên đế vị, tốc độ tu hành vượt xa các tiền bối, tiên tổ.

Sự hiểu biết của nàng đối với Thần Khư chắc chắn là rõ hơn nhân thế rất nhiều.

"Mọi chuyện tiến triển đúng như ta dự liệu....”

Khuôn mặt Cố Trường Ca không khỏi lộ vẻ hài lòng.

Sau đó hắn dựa vào khí tức của cấm chế mà mình lưu lại, tìm được một Sinh Mệnh Cổ Tinh ở bên trong Thần Khư.

Chung quanh được hắn bày ra rất nhiều trận văn, cho dù trải qua thời gian dài đằng đẵng cũng không có chút dấu vết bị hao mòn nào.

"Đây là… vết tích mà nàng để lại, xem ra sau đó nàng đã từng quay trở lại nơi này.”

"Chỉ là chưa từng bước vào Thần Khư."

Thân ảnh Cố Trường Ca xuất hiện ở bên ngoài Thần Khư, gặp được một khối bia ngoài trận văn cấm chế.

Ở bên trên khối bia có khí tức mà Hoàng Vũ nữ đế lưu lại.

"Sau khi thành đạo, nàng đã từng đi tìm vị trí của Thần Khư."

Nhưng mà lúc đó Cố Trường Ca đã rời đi từ rất lâu rồi, tất nhiên là không thể tìm thấy gì cho nên cuối cùng nàng chỉ có thể tiếc nuối rời đi. Nàng để lại vết tích ở trên tấm bia này, chứng minh rằng mình đã từng tới đây.

"Xem ra trước khi sinh mệnh kết thúc, nàng đã từng tới đây một lần....”

"Tội gì phải khổ thế chứ?" Cố Trường Ca than nhẹ một tiếng, lại thấy một thân ảnh mơ hồ ở bên cạnh khối bia đá.

Thân mặc vũ y, dung nhan tuyệt mỹ, ngóng nhìn nơi sâu thẳm bên trong Thần Khư, tuy nhiên sâu trong mắt lại là vẻ ảm đạm khó kìm nén.

Sinh Mệnh Cổ Tinh này vô cùng bao la, có rất nhiều tộc quần và thế lực mọc lên như nấm.

Trong số đó cường đại nhất chính là mấy nhà Hoàng tộc và Thánh địa, tổ tiên có Kẻ thành đạo, còn có nội tình Đế khí trấn áp.

Ngoại trừ mấy nhà Hoàng tộc và Thánh địa, trên Sinh Mệnh Cổ Tinh này còn có mấy cấm khu, chính là nơi mà những Kẻ thành đạo không còn nhiều thời gian kéo dài sinh mệnh, trốn tránh năm sự phân rã của trời và người.

Tu vi của bọn hắn đã vượt qua Chuẩn Đế, nhưng so với Kẻ thành đạo chân chính mà nói thì kém hơn rất nhiều.

Trong Thần Khư mênh mông, tiên vụ lượn lờ, ngọn núi dốc đứng, thần nhạc cao lớn, lộ ra vẻ thê lương cổ quái.

Khi mà Cố Trường Ca hiện thân ở bên trong, cấm phế xung quanh phát ra quang hoa che lại toàn bộ Thiên song, rung chuyển bốn phương tám hướng, làm cho toàn bộ vũ trụ cũng bắt đầu ù ù vang dội.

Sau một khắc, một cỗ khí tức kinh khủng tựa như thiên địa sụp đổ bắt đầu tràn ra từ nơi này.

Vô số tinh huy cũng đang rung lên, như thể muốn rơi xuống dưới đây.

Khí tức hào hùng mà cổ lão bắt đầu xen lẫn nhau, áp chế khiến mảnh vũ trụ này run rẩy.

Ánh mắt Cố Trường Ca thâm thúy, hắn bắt đầu xuất thủ, lấy ra Kỷ Nguyên Thụ ở trong Nội Vũ Trụ ra, sử dụng pháp lực vô thượng trồng nó ở nơi sâu nhất trong Thần Khư.

Vô số cấm chế cùng quang hoa hừng hực chói mắt giống như thái dương, ức vạn đạo hào quang và pháp tắc giao hội với nhau.

Đây là một gốc cổ thụ làm cho người khác kinh hãi hoảng sợ, duy chỉ thân cây cũng đã lớn hơn cả một hành tinh.

Trên nhánh cây khô là cành lá thưa thớt, nhưng mỗi chiếc lá đều tràn đầy tinh huy khắp bầu trời, mang theo hỗn độn khí mênh mông.

Khi những cành lá khẽ lay động, nơi này lập tức vang lên âm thanh như đang có các thế giới cổ lão va chạm vào nhau, phảng phất như đang thúc đẩy từng kỷ nguyên ù ù chuyển động.

Cho dù là Kẻ thành đạo ở nơi này thì cũng cảm thấy khí huyết quay cuồng, không dám tới gần.

Cuối cùng thì Kỷ Nguyên Thụ cũng đã xuất thế.

Ầm ầm! Qua vô số năm tháng, Kỷ Nguyên Thụ lại xuất hiện trên thế gian này một lần nữa.

Mới vừa xuất hiện nó đã tản ra khí tức khủng bố khiến người khác kinh hãi mà hoảng sợ, mỗi tinh huy ở trước mặt nó đều nhỏ bé tựa như hạt bụi.

Nó chống đỡ hoàn vũ, mỗi một đường vân là một năm tháng, một kỷ nguyên.

Hết chương 1947.
Bạn cần đăng nhập để bình luận