Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1214: Truy tìm bí bảo

Chương 1214: Truy tìm bí bảo

"Ta đã từng nghe nói Linh Hồ tôn giả ở đây giao thủ với một vị thái thượng tiên của giới kia, kết quả là đánh ra một mảnh không gian hư vô."

"Nhưng không gian hư vô đó rất quỷ dị, chỉ khi gặp phải một trận chiến khủng khiếp gây chấn động mới có thể hiển hóa ra ngoài, bằng không thì bình thường chúng ta tuyệt đối không thể tìm được lối vào."

Trong đám người có một cô nương trẻ tuổi cất giọng nói. Nàng có dáng người cao gầy thướt tha, tóc dài óng như tơ, trơn mượt, màu xanh sẫm, ngay cả tròng mắt cũng mang màu xanh sẫm, dung nhan tuyệt mỹ, chính là giai nhân khuynh thành hiếm thấy.

Trên người tràn ngập khí tức tươi mát của thực vật, khiến cho người ta sinh ra cảm giác bình yên. Không ít nam tử trẻ tuổi nhìn về phía nàng đều mang theo sự ngưỡng mộ.

Nữ tử tên Lục La, là một chủng tộc cổ xưa đến từ Bát Hoang thập vực, có huyết mạch thần minh cổ xưa chảy trong thân thể, thân cận tự nhiên.

Các loại thuật pháp thuộc về tự nhiên, có thể sử dụng trôi chảy, không có chút nào trở ngại. Đồng thời nàng cũng là thần nữ cực kỳ nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của Bát Hoang thập vực, có không ít người theo đuổi.

“Nếu không phải lần này lưỡng giới giao tranh, dư ba truyền đến bên này thì e rằng không gian hư vô bên này còn chưa hiển lộ ra đâu.”

“Như vậy lại vừa vặn có lợi cho chúng ta." Nghe được lời này của Lục La, những nam nữ trẻ tuổi còn lại cũng nhao nhao gật đầu, ánh mắt lấp lóe thần quang, hiển hiện một loại khí tức hoàn toàn khác biệt so với thượng giới.

Địa vị của hắn ở Bát Hoang thập vực đều không hề thấp, thế lực gia tộc đứng sau đều rất cổ xưa, bí mật biết được cũng không ít chút nào.

Cho nên sau khi thương nghị mới cùng nhau đến đây tìm kiếm không gian hư vô kia.

"Không thể chủ quan, nếu chúng ta đã biết được không gian hư vô này thì những người khác chưa hẳn đã không biết đến."

Mà lúc này, một vị nam tử áo đen khác có gương mặt trẻ trung lên tiếng. Tóc hắn rất dài, khuôn mặt không thể coi là tuấn lãng, dáng người cũng không cao lớn lắm, thậm chí còn hơi gầy gò.

Nhưng trên người hắn lại có một loại khí chất khiến người ta khó lòng bỏ qua, mắt hiển thần thiên, vảy rồng lưa thưa bao phủ lấy bàn tay, đốt ngón tay rất lớn, một vài chỗ có vết chai, chắc hẳn thường xuyên luyện tập các loại chiêu thức thuật pháp, trầm ổn đại khí, trấn định tự nhiên, xử sự bình tĩnh.

"Lâm huynh đã nói vậy, đương nhiên chúng ta phải cẩn thận."

Nghe vậy, những nam nữ trẻ tuổi còn lại đều nghiêm mặt, hiển nhiên lộ ra một loại kính sợ với nam tử trước mắt.

Ngay cả người như thần nữ Lục La, trong ánh mắt cũng lộ vẻ tán thưởng.

Nam tử tên Lâm Vũ, đến từ một gia tộc mang huyết mạch thần long cổ xưa bí ẩn, chính là một nhân vật thiên tài truyền kỳ trong Bát Hoang thập vực.

Ánh sáng vô cùng lóa mắt, có thể xưng là một trong những nhân vật vô địch của thế hệ trẻ tuổi. Xuất thân của Lâm Vũ chỉ được coi là bình thường, thậm chí là do thị thiếp Lâm tộc sinh ra.

Nếu không phải lúc đó Lâm gia chủ nhất thời hồ đồ, say rượu thác loạn thì hiện tại cũng không có Lâm Vũ.

Trước năm mười ba tuổi, Lâm Vũ không phải thiên tài, thậm chí còn kém xa những người đồng trang lứa, không được gia tộc trọng thị.

Nhưng vào năm mười ba tuổi, sau khi hắn đã thức tỉnh huyết mạch thần long của Lâm tộc, thiên phú kinh người mới hiển lộ chấn động bát phương.

Có thể xưng là bảo vật mười mấy năm tôi luyện ra, lộ ra quang hoa rực rỡ chói mắt. Thiên phú của Lâm Vũ kinh khủng đến trình độ nào?

Thế gian này không có thứ gì hắn không học được.

Cho dù chiêu thức thuật pháp có tối nghĩa khó hiểu cỡ nào, hắn đều có thể đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực trong thời gian cực ngắn.

Dùng một câu để nói, chính là thế gia thiên tài chia làm hai loại, một là Lâm Vũ, hai là những người còn lại.

Dưới tình huống bị bỏ lại phía sau những bạn đồng trang lứa mười mấy năm, Lâm Vũ vẫn có thể lấy sóng sau xô sóng trước, trở thành sự tồn tại vô địch trong những người cùng thế hệ, quang hoa chói mắt, có thể nói là một kỳ tích.

Nhưng chỗ kinh khủng của Lâm Vũ cũng chỉ là thiên phú của hắn. Hiện tại Bát Hoang thập vực tựa như thời đại hoàng kim kéo dài đã lâu, bắt đầu xuất hiện các loại yêu nghiệt khủng bố hiện thế.

Loạn thế chi tinh, tranh quang đoạt mục, cho dù là Lâm Vũ cũng chỉ có thể xem như một trong số đó.

"Không biết lần đại chiến này chúng ta có bao nhiêu phần thắng, nghe nói bên kia xuất hiện vấn đề, nếu không sẽ có càng nhiều cường giả đánh tới..."

Dường như nghĩ đến điều gì, thần nữ Lục La thở dài xa xăm, thần sắc có chút đắng chát và bất đắc dĩ, cũng ẩn chứa sự chán nản và sợ hãi.

Nói đến một bên khác, dường như trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra hận ý và tức giận. Bát Hoang thập vực bị xâm lược không phải lần đầu tiên, từ vạn cổ đến nay chuyện như vậy xảy ra cũng không ít lần.

Bây giờ trên bờ Giới Bi Hải vẫn còn rất nhiều thành lũy bị tổn hại bởi chiến tranh, chính là kết quả sau vô số năm chiến đấu.

Rất nhanh, đám người lại chú tâm vào đường đi phía trước, tránh đi rất nhiều hung thú ở nơi này.

Thần nữ Lục La thấy Lâm Vũ dường như đang có tâm trạng, không khỏi hỏi, "Lâm Vũ, ngươi còn đang nghĩ về chuyện trước kia sao?”

Lâm Vũ lặng lẽ gật đầu. "Chết đi cũng không thẹn với cái danh gia tộc chiến thần long huyết của các ngươi. Không chịu khuất phục, hắn đã rất anh dũng."

Nàng biết Lâm Vũ có tình cảm rất sâu đậm với ca ca Lâm Thanh Dương của hắn.

Nhưng đoạn thời gian trước, Lâm Thanh Dương giao thủ với một thanh niên trẻ trên chiến trường, lúc suýt giết chết được đối phương thì bị một tồn tại rất khủng bố từ phía sau đánh chết.

Đến cả nhân vật như lão tổ của Lâm Tộc cũng chết thảm tại chỗ, hóa thành sương máu rơi xuống, không để lại vết tích gì. Chuyện này khiến Lâm Vũ giận dữ hồi lâu, hận ý như muốn hun đỏ đôi mắt.

Hết chương 1214.
Bạn cần đăng nhập để bình luận