Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1616: Đỉnh cấp sát thủ

Chương 1616: Đỉnh cấp sát thủ

Bầu trời một mảnh chết chóc, chỉ có khu vực chỗ sâu thỉnh thoảng truyền tới những tiếng gào trầm thấp, giống như là một loại thú kinh khủng nào đó bị nhốt khiến người người hãi hùng.

Trong phiến thiên địa này, tất cả các quy tắc trật tự đều bị giam cầm, ngay cả Kẻ thành đạo cũng rất khó phát hiện dị thường.

Cố Trường Ca bóp chặt cổ họng Thác Bạt Tiêu Dao, không thèm để tâm gương mặt trở nên trắng hếu vì ngạt thở của hắn, thần sắc như có điều suy nghĩ.

Vận Mệnh đại tế ti Tiêu Nhược Âm có thể dùng Thác Bạt Tiêu Dao để tế luyện Chưởng Thiên Kiếm hay không vẫn còn là một ẩn số.

Trước lúc này, ngược lại là một số chuyện mà Thác Bạt Tiêu Dao nhắc tới khiến Cố Trường Ca không khỏi có chút hoài nghi.

Nếu Thác Bạt Tiêu Dao chỉ là người trùng sinh đơn giản, vậy tại sao hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng thượng giới bây giờ cũng không có biện pháp giải quyết?

“Xem ra trên người ngươi còn ẩn giấu không ít bí mật.”

Ánh mắt Cố Trường Ca sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mi tâm của Thác Bạt Tiêu Dao, muốn nhìn rõ thần hồn của hắn.

Tuy nhiên ngay khoảnh khắc này, dường như là phát giác được nguy cơ kinh khủng.

Ong!

Ánh sáng chói mắt tràn ngập, phảng phất như một mảnh hào quang đỏ thẫm, đỉnh đầu Thác Bạt Tiêu Dao phát sáng, biến thành một mảnh óng ánh, thậm chí là có thể nhìn thấy cốt huyết đang chảy xuôi.

Một cái kiếm phù lớn chừng bàn tay lưu chuyển hiện ra, dài không tới một tấc, lại tản mác ra kiếm ý chói mắt, ong ong hưởng ứng, tựa như một thanh thần kiếm sắp được tuốt khỏi vỏ, có thể trảm phá hết thảy mọi thứ.

“Thì ra Chưởng Thiên Kiếm và nguyên thần của ngươi luyện thành một kiếm thai.”

Cố Trường Ca quan sát tỉ mỉ thêm mấy lần. Hắn nhận ra vật này nhiễm sinh mệnh khí tức của Thác Bạt Tiêu Dao.

Đồng thời còn có lạc ấn đặc biệt của Chưởng Thiên Khí.

Nếu hắn cưỡng ép soát hồn thì ắt sẽ phá hư kiếm thai này, từ đó làm tổn hại đến Chưởng Thiên Kiếm.

“Bây giờ ngươi đã tin lời ta nói rồi chứ?”

Mặc dù sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao trắng bệch nhưng sâu trong mắt vẫn tràn ngập vẻ bất khuất và không cam lòng.

Cố Trường Ca buông lỏng bàn tay bóp chặt cổ họng của hắn ra, thản nhiên nói: “Ta mặc kệ ngươi làm thế nào đến được mức này, nhưng nếu trong vòng nửa tháng ngươi không giao ra được Chưởng Thiên Kiếm thì cho dù là Du Phi Nhã hay là huynh đệ tỷ muội của ngươi đều sẽ vì ngươi mà trả một cái giá thảm trọng.”

Cũng giống như những gì mà hắn đã từng nói trước đó, ngay cả khi không còn cách nào, Thác Bạt Tiêu Dao cũng phải nghĩ ra cách.

Ai bảo trước đây hắn nhất định phải lựa chọn con đường chết như thế, bây giờ cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.

Nếu như nửa tháng sau hắn vẫn không giao ra Chưởng Thiên Kiế thì tất nhiên là Cố Trường Ca sẽ vận dụng những thủ đoạn khác.

Hơn nữa trong thời gian nửa tháng này, đúng lúc Tiêu Nhược Âm sẽ có thể chạy tới đây.

“Thời gian nửa tháng?”

Thác Bạt Tiêu Dao biến sắc, Cố Trường Ca chỉ cho hắn nửa tháng, hắn đi đâu tìm biện pháp phá giải đây?

Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, đây là kỳ hạn cuối cùng mà Cố Trường Ca cho hắn.

Nếu sau nửa tháng này hắn vẫn không thể giao nộp Chưởng Thiên Kiếm, vậy thì bất luận là Du Phi Nhã hay là bọn người Thác Bạt Quỳnh Linh, Thác Bạt Tinh Vũ e rằng đều sẽ trả một cái giá thê thảm vì hắn.

“Ta hiểu.”

Thác Bạt Tiêu Dao thấy Cố Trường Ca không định nói nhiều với hắn mà quay người bước vào hư không, biến mất không còn bóng dáng.

Trong phút chốc hắn rơi vào trầm mặc, thở phào một hơi, sờ lên cần cổ suýt chút nữa đã bị bẻ gãy.

Loại cảm giác đối mặt với tử vong đó vẫn còn lưu lại bên trên khiến sau lưng hắn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Nếu hắn luyện Chưởng Thiên Kiếm hoà thành một thể cùng với nguyên thần, có lẽ vừa rồi khi Cố Trường Ca soát hồn dò xét thì đã phát hiện bí mật trùng sinh và chuyển thế của hắn.

Mặc dù Cố Trường Ca cho hắn thời gian nhưng trong đó cũng bao gồm thời gian hắn bị giam giữ.

Cho nên tính ra thì thời gian của hắn không còn nhiều lắm.

Báo thù? Đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Một bên khác, sau khi Cố Trường Ca trở về cung điện thì lập tức phái người gọi nam tử mặt sẹo ở Thú Liệp đại hội (đại hội đi săn) ngày đó tới gặp hắn.

Nam tử mặt sẹo tên là Tống Dã, chính là tự liệt hạt giống được bồi dưỡng của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, nắm giữ thực lực có thể giết sạch tuổi trẻ chư vương, tinh thông các loại thủ đoạn như ngụy trang, lẩn trốn và ám sát.

Ngày đó dưới thiên la địa võng do Du hoàng bố trí mà hắn đã bình yên đào thoát, hơn nữa còn thay đổi khuôn mặt, ẩn náu trong Đại Du Hoàng Đô.

“Bái kiến công tử.”

Rất nhanh sau đó, Tống Dã đã chạy đến. Bây giờ hắn mang bộ dạng của một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, giống như người vừa ốm nặng mới khỏi.

Trước mặt Cố Trường Ca hắn tỏ ra vô cùng cung kính.

Thân là sát thủ của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, hắn có tư cách tiếp xúc với cao tầng quản lý, đương nhiên sẽ biết chủ nhân sau lưng Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, kỳ thực chính là người của Cố Trường Ca.

Cũng có thể nói Cố Trường Ca mới là chủ nhân sau màn chân chính của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu.

“Ngươi đi bắt Tứ tiểu thư của Thác Bạt phủ về đây.” Cố Trường Ca lạnh nhạt phân phó.

Mặc dù hắn đã cho Thác Bạt Tiêu Dao thời gian nửa tháng nhưng nên uy hiếp thì vẫn phải uy hiếp, để cho Thác Bạt Tiêu Dao hạn chế ý định giở trò.

“Rõ, công tử.” Tống Dã nghe vậy, cũng không dám hỏi nguyên nhân gật đầu đáp.

Hết chương 1616.
Bạn cần đăng nhập để bình luận