Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1846: Xem ra đã đến lúc thu hoạch

Chương 1846: Xem ra đã đến lúc thu hoạch

Ngày hôm sau, trên chính giữa quảng trường khổng lồ của Tuyệt Âm Hoàng Đình hoàng triều.

Từng khối tinh thể màu đen được được điêu khắc đường vân cùng với văn tự kì dị đều bị chất đống trưng bày tại chỗ này.

Những vật màu đen này được sắp xếp rất ngăn nắp, không biết nguồn gốc có từ đâu, xung quanh còn phảng phất tử ý.

Cho dù là Tuyệt Âm sinh linh thì khi tới gần cũng sẽ có cảm giác thần hồn đông cứng lại.

Mà ở một chỗ khác, một lượng lớn tinh thể màu trắng cũng được trưng bày chồng chất và được điêu khắc đường vân cùng với văn tự kì dị.

Không giống với tinh thể màu đen, những tinh thể màu trắng này lộ ra Sinh Mệnh lực mãnh liệt, có dây xích sinh cơ vô tận vây quanh.

Xung quanh quảng trường đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Ngoại trừ bọn người Già Nam, những Tuyệt Âm sinh linh còn lại đều không thể tới gần, kể cả đứng ở xa quan sát cũng không được.

“Đây chính là nguyên liệu chế tạo ra Luân Hồi đài sao? Sinh thạch và Tử thạch?”

Cố Trường Ca xuất hiện đi tới, phía sau hắn là A Đại vẫn luôn trầm mặc, cùng với Già Cửu Nhi đang hơi run sợ.

“Đây chính là số Sinh thạch và Tử thạch mà tộc ta tìm được bao năm qua, chắc là đủ để chế tạo Luân Hồi đài.”

Già Nam đáp, ánh mắt tràn ngập ý đồ sâu xa nhìn Già Cửu Nhi, thế nhưng Già Cửu Nhi lại lắc đầu né tránh ánh mắt của nàng.

Thấy thế, Già Nam liền biết ngay việc để Già Cửu Nhi đi theo dõi Cố Trường Ca tối qua đã thất bại…

Thật ra nàng cũng không quá hy vọng.

“Sinh thạch, Tử thạch rất khó tìm, nghe nói chỉ có ở Hoàng Tuyền liên quan tới Âm Tử chi địa mới có thể nhìn thấy.

“Không ngờ Tuyệt Âm Hoàng Đình lại góp nhặt được nhiều như vậy.”

Cố Trường Ca giống như đang cảm thán, cứ như không hề biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.”

“Dù sao liên quan tới chuyện Luân Hồi đài, cho dù khó tìm hơn nữa thì tộc ta cũng muốn dốc toàn lực đi tìm.”

Già Nam cười đáp, hơi nói bóng gió, muốn nói cho Cố Trường Ca biết rằng chuyện chế tạo Luân Hồi đài vô cùng quan trọng với Tuyệt Âm Thiên, quan trọng đến mức bọn hắn có thể trả bằng mọi giá cũng được.

Mặt khác cũng là lo Cố Trường Ca sẽ giở trò gì đó.

Kể cả sáu vị cô tổ cũng không có ý niệm gì về Luân Hồi chi đạo.

“Nếu nguyên liệu đã đầy đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”

“À phải rồi, không biết Già Nam công chúa đã chuẩn bị xong đồ vật mà ta yêu cầu chưa?”

Cố Trường Ca cười nhạt, nói xong bèn nhìn Già Nam.

“Tất nhiên rồi.”

“Trong này là thứ Trường Ca thiếu chủ yêu cầu, chờ khi chế tạo xong Luân Hồi đài thì ta nhất định sẽ tự mình dâng hai tay phần còn lại cho ngươi.”

Nàng thừa biết Cố Trường Ca là kiểu người không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng.

Mặc dù hiện giờ Tuyệt Âm Thiên cũng đang hao kiệt.

Tuyệt Âm bản nguyên vô cùng quý giá nhưng cũng vẫn có thể lấy ra một phần để làm yên ổn Cố Trường Ca.

“Già Nam công chúa ấy thế mà lại rất hào phóng.”

Cố Trường Ca vẫn mỉm cười nhàn nhạt nói, cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn vẫy tay một cái rồi nhận lấy cái hũ đen nhánh, chẳng buồn nhìn mà cũng chẳng buồn để ý xem bên trong có bao nhiêu Tuyệt Âm bản nguyên.

“Hắn cũng sẽ không giở trò, trừ phi là không muốn bước ra khỏi Tuyệt Âm Thiên.”

Chỗ sâu nhất Tuyệt Âm Thiên tộc thổ, sáu đạo nhãn quang vô tình lạnh nhạt đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Cố Trường Ca, miệng niệm thần niệm.

Mấy ngày kế tiếp, nơi đây đều bị bao phủ bởi hai màu đen trắng huyền bí.

Hoả diễn thiêu đốt cả Sinh thạch lẫn Tử thạch, từ đó tạo ra một trật tự mới.

Quang cảnh hỗn loạn, thời gian thoắt ẩn thoắt hiện, có sức mạnh kinh khủng đang lưu chuyển.

Trong nháy mắt, đám người liền nhìn thấy Hoàng Tuyền đang sục sôi tuôn trào, hiện lên từ một vĩ độ không rõ, bao chứa vô số oan hồn và thi cốt.

Bên trong hoàng tuyền, có một đạo đài đang chìm nổi, hai màu đen trắng lập loè mờ mịt, âm dương đối chiếu, sinh tử tương hành.

“Khí tức này không sai, không thể sai được.”

“Đúng là Luân Hồi đài mà Luân Hồi cổ thiên tôn đã nói tới, có thể chiếu đến chỗ kia…”

Giờ khắc này, đến ngay cả Lục đại cổ tổ vốn âm trầm an tĩnh cũng không giấu được niềm vui sướng kích động.

Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi thần bí trong không gian.

Một vị đạo nhân đang ngồi khoanh chân giữa hư vô tĩnh mịch, đạo khí mờ mịt bao phủ toàn thân, dường như hắn cảm nhận được gì đó bèn mở mắt ra.

“Cỗ chấn động này là do ai gây ra? Hoá ra là ở đó…”

“Xem ra đã đến lúc thu hoạch.”

Ánh mắt hắn tựa như sáng tỏ lại như vẩn đục tang thương, có lúc thì lạnh nhạt thâm thuý không có cảm xúc.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn giống như xuyên qua thời gian và tuế nguyệt, gột rửa một thời đại nào đó.

Có điều ngay lập tức hắn đã cảm nhận được gì đó.

Vị đạo nhân này giống như một cổ lão thần chi phát ra một câu lạnh lùng châm chọc: “Sâu kiến dốt nát, từ trước đến nay các ngươi tuyệt đối không giành được chút phần thắng nào trong trò chơi này.”

Trong lúc nói chuyện, hư không trước mặt hắn bỗng xuất hiện tầng tầng gợn sóng, sau đó hiện ra hình ảnh.

Đó là một phương thế giới cổ lão vô cùng xa xôi, từng mảnh đại vũ trụ sụp đổ, quy tắc trật tự bị tàn phá.

Tiếng gào thét ‘giết’ vang ầm trời, chiến ý sục sôi, rất nhiều Chí cường giả máu me loang lổ, khí huyết xé rách trời cao, gầm lên trong tuyệt vọng, bọn hắn đang giao chiến với một thân ảnh bí ẩn nào đó, vô số thân ảnh cứ rơi vẫn lạc, hoá thành huyết vụ đầy trời.

Hết chương 1846.
Bạn cần đăng nhập để bình luận