Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1171: Vô cùng cẩn thận

Chương 1171: Vô cùng cẩn thận

Ma khí bên trong Táng Ma Uyên cực kỳ mãnh liệt, càng đi vào sâu thì càng có thể cảm nhận được loại dao động kinh khủng này.

Hơn nữa trên bốn vách tường còn treo vô số hài cốt, có đủ sinh linh các tộc, hơn nữa có thể cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy thẩm thấu vào trong linh hồn, ngay cả huyết nhục và xương cốt cũng bị khí lạnh len lỏi tiến vào.

Đây cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể đi đến.

Táng Ma Uyên tồn tại nhiều năm như vậy, có thể nói rất ít người đi đến nơi này, ở đây hoàn toàn không có chút ánh sáng.

Nhưng Cố Trường Ca lại có thể dễ dàng thấy rõ cảnh tượng xung quanh, bốn vách tường dựng đứng mọc đầy các loại thực vật kỳ dị.

Ở trong hư không còn cắm rễ không ít Diệt Hồn Liên, nhưng tuổi còn không tính là lớn, giống như là mới vừa mọc ra không lâu.

Bọn hắn đi dọc theo uyên khẩu, hiện tại đã sắp tiếp cận đáy vực.

Nơi đây thực lực của ma vật càng kinh khủng, cho dù là những tăng nhân bên cạnh Kim Thiền Phật Tử thì cũng có chút phí sức, bắt đầu nửa bước khó đi, rất nhiều người bị thương nặng bởi ma vật nơi đây.

Nhưng Phật Sơn phật pháp rất tinh diệu, chỉ vài lần đã đuổi đi ma khí trên người, cho nên cũng không tạo thành phiền toái rất lớn.

"Sâu bên trong vực mới địa phương thật sự nguy hiểm."

"Hay là Trường Ca thiếu chủ các ngươi chờ ở đây, một mình tiểu tăng tiến vào là đủ rồi."

Đúng lúc này, phía trước có dao động kinh khủng mà mênh mông truyền đến, giống như một mảnh Thương Thiên đập xuống từ trên không trung, hủy diệt tất cả trong phạm vi của nó.

Kim Thiền Phật Tử thấy vậy thì thần sắc có chút ngưng trọng, quay đầu liếc nhìn Cố Trường Ca nói.

Mặc dù lời nói trước đó của Cố Trường Ca giúp hắn giảm đi rất nhiều sự hoài nghi, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác với người này, mỗi phút giây đều đang yên lặng đề phòng.

Người như hắn cũng sẽ không chân chính tin tưởng một người, chớ nói chi là người này còn là Cố Trường Ca.

Hiện tại tình huống tốt nhất chính là tránh đi tầm mắt của Cố Trường Ca, một mình tiến vào trong, từ đó phòng ngừa Cố Trường Ca ngấp nghé thiền y kia.

"Thật sao? Nếu bên trong thật sự có nguy hiểm, như vậy Cố mỗ càng không thể rời đi, lỡ như Kim Thiền Phật Tử xảy ra chuyện gì ở chỗ này, đến lúc đó sợ là Phật Sơn sẽ trách tội ta."

Cố Trường Ca nghe nói như thế thì mỉm cười trả lời, khuôn mặt không hề có chút thay đổi.

Hắn đương nhiên biết Kim Thiền Phật Tử dự định làm gì.

"Nếu đã như vậy, lát nữa xin làm phiền Trường Ca thiếu chủ."

Kim Thiền Phật Tử có chút thất vọng, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

Hắn cũng không bất ngờ với câu trả lời của Cố Trường Ca, đã đến một bước này, Cố Trường Ca sao có thể chịu ngồi yên, hắn chỉ là ôm một tia huyễn tưởng mà thôi.

Rất nhanh, Kim Thiền Phật Tử mang theo đám người đi về phía trước, càng đi thì ma khí càng thêm mênh mông, cuối cùng đi tới dưới đáy Táng Ma Uyên.

Không giống với các khu vực tràn đầy ma khí mãnh liệt khác, nơi đây lại có vẻ an bình dị thường.

Thậm chí bọn hắn còn không nhìn thấy một ma vật nào, nơi đây vô cùng tĩnh mịch, không cảm giác được một chút khí tức sinh mệnh, giống như mọi người đã đi xuyên qua một cánh cửa vô hình tới chỗ sâu nhất trong Địa Ngục.

"Nơi này có gì đó quái lạ, khiến cho người ta vô cùng bất an…" Một vị tăng nhân của Huyền Không phật tự lên tiếng, hắn chau mày nhìn một vòng đáy vực vô cùng yên tĩnh này.

Nơi này hoàn toàn rất khác với Táng Ma Uyên mà mọi người vẫn thường tưởng tượng. Nhưng bọn hắn vẫn có thể bắt gặp rất nhiều dấu vết chiến đấu và chém giết chung quanh, chứng tỏ đã từng có người đến đây, nhưng cuối cùng lại bỏ mạng.

Ở chỗ này được ma vụ càng thêm nồng đậm bao phủ, thậm chí có thể che đậy thần thức của mọi người, mịt mờ u ám.

"Là nơi đặt thiền y…."

Kim Thiền Phật Tử cảm nhận được phật cốt trong ngực có chút sáng lên, truyền lại ra một loại cảm giác thân cận. Khối phật cốt này chính là xá lợi của vị chủ nhân cuối cùng của thiền y sau khi viên tịch để lại, nó có hình dạng giống như một mẩu xương cốt, lập lòe thần huy, có từng đạo phật vận đan chéo ở mặt trên.

Nhưng trên mặt Kim Thiền Phật Tử vẫn không hề lộ ra bất cứ dị thường nào, nói, "Nơi đây cực kì đặc thù, không bằng chúng ta chia ra dò xét, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không?"

"Không biết ý của Cố huynh như thế nào?"

Cố Trường Ca cũng cảm nhận được thân cận chi ý từ sâu trong Táng Ma Uyên truyền đến, nghe vậy hắn tùy ý cười nói.

"Nếu Kim Thiền Phật Tử đã nói như thế, vậy thì bọn ta đương nhiên sẽ tách ra dò xét cho thỏa đáng, nhưng nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì chỉ sợ nhất thời khó mà tiến đến trợ giúp."

"Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mọi người hãy tự bảo vệ bản thân cho tốt. Ta hoài nghi nguyên nhân phong ấn Táng Ma Uyên bị nứt vỡ có liên quan đến nơi này. Nếu lát nữa không tìm được gì chúng ta sẽ hội hợp về đây."

Kim Thiền Phật Tử có chút tiếc nuối nói.

"Nếu đã như vậy, Cố mỗ sẽ đi dò xét bên này." Cố Trường Ca nghe vậy cười một tiếng, sau đó gật đầu đi về phía khu vực có ma khí càng thêm mãnh liệt.

Kim Thiền Phật Tử nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, mãi đến khi bóng hình của đối phương biến mất không thấy thì hắn mới xoay người đi về phía phật cốt cảm giác được.

Nhưng hắn lo lắng Cố Trường Ca đi vòng vèo trở lại, nên đã trốn trong một góc chờ đợi, rất cẩn thận.

"Xem ra hắn thật sự đã đi hướng khác…." Kim Thiền Phật Tử khẽ thở phào một cái, chờ hồi lâu không thấy Cố Trường Ca trở lại, lúc này mới đi về phía phật cốt cảm ứng.

Hắn vô cùng cảnh giác Cố Trường Ca, cho tới bây giờ chưa từng thả lỏng lần nào, cho nên mỗi một chuyện hắn làm đều rất cẩn thận.

Hết chương 1171.
Bạn cần đăng nhập để bình luận