Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3513. Không thể trung lập được nữa



Chương 3513. Không thể trung lập được nữa




Phiêu Miểu Thánh Thành nguy nga cổ lão, được rất nhiều tinh hệ vờn quanh, bao phủ bên trong một mảnh sương mù bốc lên tiên quang, khí tức đại đạo phun trào, thần bí mà cổ xưa.
Nội ngoại thành thôi, cảnh tượng đã ngàn vạn thần sơn cổ nhạc, lầu các cung khuyết, cung điện quỳnh lâu kéo dài không dứt, hiển thị khí phái huy hoàng, lịch sử vô cùng xa xưa.
Bên trong nội thành lại là càn khôn vạn dặm, cảnh đẹp mỹ lệ, tiên sơn vô số, ức vạn thần đảo, phủ đệ động phủ mở ra trong hư không, khí lưu thời không giao hội, khí hỗn độn va chạm, tựa như chỗ ở của thần tiên.
Người tu hành và sinh linh phụ trách tiếp đãi có ai mà không phải cảnh giới tiên đạo. Phụ trách tuần tra chung quanh thực lực mạnh mẽ, giáp trụ thần binh, kim quang bốn phía.
Lần đầu tiên Phiêu Miểu Thánh Thành mở ra tấm khăn che mặt bí ẩn của mình với chư thế Thương Mang.
Thế lực đến tham gia nghi lễ đều tặc lưỡi tán thưởng, cảm thấy rúng động.
Lần này, minh ước của Tiên Đạo Minh được cử hành bên trên Phiêu Miểu Phong của Phiêu Miểu Thánh Thành.
Phiêu Miểu Phong vươn lên bầu trời, bao quanh bởi những ngọn núi cao lớn và cổ xưa nối tiếp nhau, mỗi ngọn núi trông giống như một con rồng thật đang nằm sấp, tiên loan xoay quanh, nguy nga bất hủ, lóe lên quang huy cổ lão.
Có lời đồn Phiêu Miểu Phong chính là địa bàn của một vị tự xưng là Phiêu Miểu cổ tiên, hành tung mờ mịt, chu du thời không. Phiêu Miểu Thánh Vực, Phiêu Miểu Thánh Thành đều là động phủ phúc địa do vị cổ tiên này xây dựng.
Chỉ là lời đồn, rốt cuộc là thật hay giả cũng không thể nào biết được, nhưng bên trên Phiêu Miểu Phong, thần tích đông đảo, bút tích đại đạo thường xuyên hiển hóa.
Chung quanh vách núi có sương mù bốc hơi, thường thường có thể nhìn thấy vật chất hỗn độn bay ra ngoài, giống như nối liền vĩ độ thời không khác.
“Lần này nghi thức thiên đạo không biết có được tiến hành thuận lợi hay không. Nếu hắc ám tộc đàn xâm phạm, chúng ta cũng tiện ứng đối, chỉ sợ Phạt Thiên Minh chặn ngang một tay tiến hành quấy nhiễu mà thôi.”
Trên đỉnh Phiêu Miểu Phong, mây và sương dày đặc, từng lớp từng lớp che phủ bầu trời. Một nữ nhân mặc khởi la tố y, khoác chiếc áo choàng màu xanh đen khẽ nói. Nàng mang mạng che mặt, dáng người thướt tha, nhìn không rõ chân dung, chỉ có thể nhìn thấy da thịt non mịn trắng như tuyết ở vùng cổ.
“Ha ha, đã quyết định, vậy thì có gì phải lo lắng chứ. Sợ đầu sợ đuôi, kết quả cũng chỉ sinh ra tâm ma phiền não mà thôi.”
“Phạt Thiên Minh cũng vậy, sinh linh hắc ám cũng thế. Nếu xâm phạm, vậy thì chúng ta dốc sức ngăn cản, có gì phải sợ chứ?”
Một lão ẩu lắc đầu cười nói, cơ thể còng xuống, trong tay cầm một thanh quải trượng màu xám trắng, biểu hiện ung dung, thản nhiên nói.
“Chỉ là ta đang nghĩ quyết định này có phải liều lĩnh quá rồi không. Nếu thất bại, hậu quả chúng ta có khả năng tiếp nhận sao?”
Nữ nhân xinh đẹp nhẹ giọng nói, ánh mắt như làn thu thủy hiện lên sự lo lắng.
Lão ẩu cười ha hả: “Cho dù chúng ta không quyết định, chẳng lẽ chỉ có thể lo cho thân mình, siêu nhiên thế ngoại sao? Vị tiền bối kia đã đích thân hứa hẹn, tất nhiên là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, chứ đừng nói chi đến việc Thánh tổ ngài cũng đã xuất thế…”
Nghe đến chữ Thánh tổ từ miệng lão ẩu, gương mặt nữ nhân xinh đẹp lập tức lộ vẻ cung kính, nhưng nhịn không được vẫn thở dài một tiếng.
“Ba tháng nữa, chỉ sợ Phiêu Miểu Thánh Vực sẽ không được bình yên, chỉ hy vọng Tiên Đạo Minh có thể thuận lợi thành lập. Khi đó trong cuộc rung chuyển hỗn loạn về sau, chúng ta mới có lực lượng mà đặt chân, chứ không phải nước chảy bèo trôi, mặc cho sóng đập nát.”
Mặc dù trước giờ Phiêu Miểu Thánh Vực luôn tách biệt, trung lập không nhúng tay vào chuyện của bất kỳ đạo thống văn minh nào.
Nhưng điều này không có nghĩa là Phiêu Miểu Thánh Vực có tư cách và lực lượng sống sót trong đợt rung chuyển, hỗn loạn về sau.
Mặc kệ là Phạt Thiên Minh hay Chính Nhất Minh, chỉ sợ sẽ không để cho thế lực trung lập Phiêu Miểu Thánh Vực chỉ lo cho thân mình, sớm muộn gì chiến hỏa cũng sẽ lan đến.
Đây chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên, khi những người kia tìm đến Phiêu Miểu Thánh Vực, thật ra bọn họ cũng đã suy tính từ trước.
Nếu không, chỉ dựa vào nội tình Phiêu Miểu Thánh Vực, bọn họ cũng không có can đảm đó, từ trong khe hẹp của Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh tập hợp những tộc đàn, thế lực ẩn thế thành lập minh ước mới.
Hành động lần này của Phiêu Miểu Thánh Vực chính là bí quá hóa liều, đồng thời cũng là được ăn cả ngã về không.
Tiên Đạo Minh thành lập tạo nên sự huyên náo tại văn minh chân giới các nơi trong Thương Mang. Mặc dù có rất nhiều sinh linh tỏ vẻ khinh thường, không cho rằng Tiên Đạo Minh có thể thay đổi được gì nhưng vẫn có rất nhiều tộc đàn văn minh ký thác hy vọng cuối cùng vào Tiên Đạo Minh, muốn tham dự vào trong nghi thức thiên đạo.
Mắt thấy Phạt Thiên Minh chậm chạp không có động tác, ngày Tiên Đạo Minh thành lập cũng càng lúc càng gần, Chính Nhất Minh muốn xem trò vui cũng ngồi không yên.
Để biểu đạt thành ý, một vị phó minh chủ của Chính Nhất Minh đã dẫn đầu rất nhiều nhân vật cao tầng đích thân đáp lấy vân thuyền, đạo kiếm hoàng kim đến xem lễ.
Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều văn minh chân giới giật mình chấn động, không ngờ trong thời điểm này Chính Nhất Minh lại biết đại cục như vậy. Hết chương 3513.



Bạn cần đăng nhập để bình luận