Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2522: Muốn thì lên chiến đi

Chương 2522: Muốn thì lên chiến đi

“Việc này đúng là vớ vẩn, đạo tử do minh chủ lúc trước đích thân thừa nhận, đích thân lập lên, lấy đâu ra đạo lý buộc tội cách chức?”

“Đúng vậy, thân phận đạo tử không phải do minh chủ quyết định sao? Từ lúc nào mà đến lượt những người còn lại khua chân múa tay?”

“Cái gọi là thư tín căn bản không có tác dụng, huống chi những chuyện đó là việc vô căn cứ, đạo tử chính là tương lai hy vọng của Đạo Xương chân giới ta, một lòng tu hành vì Đạo Xương chân giới.”

“Lần này luận tội vứt đi uy tín của minh chủ ở đâu?”

Nghịch Trần còn chưa cất lời thì một vài lão giả tộc quần trong đám tùy tùng của hắn, nhân vật cổ xưa của đạo thống đã đồng loạt nói chuyện, tỏ vẻ bất mãn và kháng nghị.

Lãnh tụ các tộc trong điện, chưởng giáo của các đạo thống chỉ để lộ sự châm chọc, hoàn toàn không nhiều lời giải thích.

Mặc dù bức thư này có chân mệnh bọn họ lưu lại, nhưng đằng sau là do ba vị đạo cảnh tồn tại giúp đỡ. Đây là đại thế của Đạo Xương chân giới, nếu ai dám ngăn cản vậy nhất định sẽ bị nghiền ép thành tro tàn.

“Chẳng lẽ mấy vị tiền bối dự định để Tiên Nhi cô nương đảm nhiệm vị trí đạo tử mới sao?”

Sắc mặt Nghịch Trần cũng thay đổi liên tục, hắn nhìn về phía Cố Tiên Nhi với vẻ mặt không hề gợn sóng. Lẽ nào chuyện này là chủ ý của nàng?

Ở trong chiến trường Thương Mang chống lại ngoại địch, dương danh tích góp uy tín là vì tranh giành thân phận đạo tử này ư?

Nếu mà thành công đoạt xá Đạo Xương chân giới, Nghịch Trần đối với thân phận đạo tử chắc chắn sẽ tỏ vẻ khinh thường, căn bản không thèm để ý. Tuy nhiên hiện tại hắn rất cần tài nguyên để khôi phục thương thế, xóa bỏ đi vết thương của đại đạo.

Nếu như mất đi thân phận đạo tử, vậy cũng có nghĩa là hắn đã mất đi rất nhiều tài nguyên trước kia, mất đi sự chống đỡ khí vận của Phạt Thiên Minh.

Đối với Nghịch Trần mà nói, đây là đả kích nặng nề như hủy diệt.

“Việc đó cũng không phải tính toán của chúng ta, mà là ý tứ của các tộc thuộc Phạt Thiên Minh.” Cố Vô Vọng lắc đầu, bình tĩnh nói.

Ý tứ trong lời nói của hắn không khác với điều Nghịch Trần suy nghĩ, chính là muốn Cố Tiên Nhi trở thành đạo tử mới.

“Minh chủ đã sớm có an bài về vị trí đạo tử, mấy vị tiền bối đang định ngỗ nghịch lại minh chủ sao, các vị đặt uy nghiêm của minh chủ ở đâu?” Nghịch Trần cố nén sự không cam lòng nội tâm, trầm giọng hỏi.

Hắn biết hôm nay bản thân rất có khả năng sẽ thật sự mất đi thân phận này.

Điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau chỉ sợ hắn sẽ khó xoay chuyển tình thế.

Cố Vô Vọng vẫn lắc đầu như trước, bình tĩnh nói.

“Minh chủ đã từng nói rồi, vị trí đạo tử nếu có đức giả thích hợp, thời điểm nên đổi, tự nhiên cần đổi. Hơn nữa, nếu Tiên Nhi cô nương đảm nhiệm vị trí đạo tử, ta nghĩ sau khi minh chủ biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Vị trí này vốn do minh chủ để lại cho Tiên nhi cô nương.”

Hắn đều đã nói thẳng như thế rồi, sao Nghịch Trần còn không rõ nữa, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi đến cực điểm, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc, không còn lạnh nhạt thong dong như lúc mới tới.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Cố Vô Vọng, vị trí này vốn dành cho Cố Tiên Nhi sao? Trong đầu Nghịch Trần giống như có một tiếng sấm nổ tung.

Thì ra một số việc bị sương mù bao phủ giờ đây đã sáng tỏ hơn, dường như hắn hiểu được gì đó.

Mà giờ phút này, nét mặt một đám tùy tùng đứng phía sau Nghịch Trần đều trở nên trắng bệch. Phó minh chủ đã nói đến thế rồi, vậy thì trên cơ bản là việc ván đã đóng thuyền, không thể nghi ngờ.

“Nếu đã vậy cứ dựa theo quy củ mà làm, đánh một trận công bằng, nếu Cố Tiên Nhi có thể đánh bại ta, vậy vị trí đạo tử sẽ giao cho nàng?”

“Nếu ngay cả ta cũng không đánh bại được, vậy nàng có tư cách gì đảm nhiệm vị trí đó chứ, nói gì đến tư cách thuần phục chúng sinh?”

Gương mặt Nghịch Trần hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cố Tiên Nhi rồi nói.

Vừa rồi còn vì khách khí mà xưng hô Tiên Nhi cô nương, giờ phút này đã gọi thẳng tên người ta.

Đám người Cố Vô Vọng nhướn mày, bọn họ có thể cảm giác được sự rét lạnh trong mắt Nghịch Trần, chỉ sợ tên này đã động sát tâm.

Ỷ vào bản thân sớm đột phá vào Chuẩn Tiên Đế lĩnh vực, mà căn cơ của Cố Tiên Nhi vẫn chưa vững chắc.

“Được.”

“Nếu ngươi muốn đấu một trận công bằng với ta vậy thì đến đây.”

Tuy nhiên đám người Cố Vô Vọng chưa kịp cất lời đã thấy Cố Tiên Nhi vẫn không nói gì lập tức đáp ứng. Tính cách nàng xưa nay thẳng thắn dứt khoát, không thích phiền toái.

Hơn nữa, Cố Tiên Nhi đối với thực lực của mình rất nắm chắc, ở trước mặt người khác tuy rằng lạnh lùng ít nói, nhưng thật ra nàng là người kiêu ngạo mà tự tin.

Ngoại trừ Cố Trường Ca ra, thế hệ đồng trang lứa không ai có thể áp chế nàng.

“Tốt lắm.”

Thấy Cố Tiên Nhi trực tiếp đáp ứng như vậy, ý cười lạnh lẽo trong mắt Nghịch Trần càng sâu.

Tuy rằng hắn bị thương căn cơ, nhưng bản chất hắn từng là người đứng đầu Nghịch Minh chân giới.

Thiên phú của Cố Tiên Nhi có mạnh đến đâu suy cho cùng thì cũng mới đứng vững trong lĩnh vực này, không thể là đối thủ của hắn.

“Nếu ngươi muốn cướp đoạt vị trí của ta, vậy phải trả giá đắt.”

Trong lòng Nghịch Trần cười lạnh không thôi, sát ý nồng đậm.

Tại tổng bộ Phạt Thiên Minh đương nhiên không thiếu chiến trường thí luyện.

Chỗ này do mấy vị đạo cảnh tồn tại ra tay cùng nhau duy trì, hoàn toàn có thể chống đỡ đại chiến cấp độ Chuẩn Tiên Đế.

Cố Tiên Nhi và Nghịch Trần, vừa bước lên chiến trường liền kích phát thủ đoạn mạnh nhất của mình, chém giết giao chiến. Đạo tắc của Chuẩn Tiên Đế dữ dội như vũ trụ thủy triều lên xuống, xuyên qua nhiều chốn thời không chiếm đóng.

Hỗn độn khí ngút trời che lấp thiên hạ, chỉ với một luồng ba động tản phát ra đã làm cho lãnh tụ của các tộc kinh hồn bạt vía, chấn động không thôi.

Hết chương 2522.
Bạn cần đăng nhập để bình luận