Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1537: Chân huyết tới

Chương 1537: Chân huyết tới

Thiếu nữ tóc bạc dáng người ngạo nghễ, đường cong lả lướt bay bổng, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ.

Làn da trắng sứ, mịn màng nhẵn nhụi tinh tế, không kém chút nào so với tiên ngọc.

Hơn nữa, đôi mắt màu đỏ nhạt lưu ly, vô cùng mỹ lệ xinh đẹp.

Trong lúc chớp chớp mắt thì lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, thật sự là làm cho người ta tìm không ra lý do chán ghét nào.

Trên đỉnh đầu còn có một đôi sừng thú hồng sắc rõ ràng, hiển lộ thân phận không phải nhân tộc của nàng.

Đó chính là vị muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, nửa đường cướp mất Ẩn Tiên chân huyết, An Nhan!

Trong đội ngũ ẩn thế An tộc chạy tới Côn Sơn, thân ảnh An Nhan đặc biệt thu hút sự chú ý của An Hi, sắc mặt nàng không khỏi khó coi.

Nàng vẫn chờ đến khi giải quyết xong chuyện Côn Sơn bên này, trở về trong tộc rồi sẽ tìm An Nhan đòi lại giọt Ẩn Tiên chân huyết kia.

Trước đây nàng không để An Nhan ở trong lòng, cho dù biết được hết thảy vẻ bề ngoài của nàng ta đều là ngụy trang thì nàng cũng đều không để trong lòng.

Mà cũng bởi vì khinh thường cho nên lần này mới dẫn tới chuyện cực kỳ trọng yếu đối với nàng như Ẩn Tiên chân huyết lại bị An Nhan nửa đường nhảy ra cướp mất.

Rất nhiều cố gắng trước đây của nàng tựa như nước chảy về biển Đông, toàn bộ đều trở thành công cốc.

“Tỷ tỷ…”

Mà thời điểm An Hi sắc mặt âm trầm khó đoán, thân ảnh An Nhan đã hạ xuống lân cận.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ động lòng người mang theo nụ cười hồn nhiên ngây thơ, mở miệng chào hỏi.

Nếu như là người ngoài không hiểu rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, nhìn thấy một màn này có lẽ sẽ cảm thấy tình cảm của đôi tỷ muội An Hi và An Nhan tốt biết bao nhiêu.

“Ngươi nha đầu này thật sự là có thủ đoạn, đánh ta một cái không kịp trở tay.”

Lúc này, An Hi khôi phục thần sắc tự nhiên từ tốn nói, mang theo vẻ tuỳ ý cao ngạo bẩm sinh.

Trước mặt người ngoài nàng không tự hạ thấp thân phận đi tranh luận với An Nhan, dù sao nàng vẫn còn nhiều thời gian và thủ đoạn để đối phó với nàng.

“May mà có tỷ tỷ nhượng bộ, nói đến thì nếu như không có tỷ tỷ trợ giúp, ta cũng rất khó mà lấy được giọt Ẩn Tiên chân huyết kia.”

An Nhan một mặt ngây thơ nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lời nói sắc bén giết người.

Sắc mặt An Hi khó coi mấy phần, không nghĩ tới bây giờ An Nhan lại dám khiêu khích nàng ngay trước mặt đám tộc nhân.

“Thủ đoạn của tiểu nha đầu ngươi vẫn còn quá non, thật sự cho rằng cướp được giọt Ẩn Tiên chân huyết kia là sẽ có thể thắng ta, tới trước mặt ta khoe khoang sao?”

“Thật là nực cười, lần này tới Côn Sơn, ngươi có thể giữ được mạng rồi nói sau.”

An Hi không khỏi cười lạnh, nói với vẻ vô cùng khinh thường.

Nhìn thấy bộ dạng hai người thuỷ hoả bất dung, rất nhiều tộc nhân An tộc xung quanh không dám tuỳ tiện xen vào, e sợ bị cuốn vào trận loạn đấu nội bộ này.

“Tỷ tỷ ngươi có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?”

An Nhan nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, tựa như nghe được chuyện gì đặc biệt buồn cười vậy.

“Ngươi có ý tứ gì?” An Hi nhíu chặt lông mày.

“Ta tới Côn Sơn cũng không phải để tìm tỷ tỷ.” An Nhan có chút cười khẩy, mà ngay lúc nàng nói chuyện, cách đó không xa truyền tới một trận rối loạn ồn ào. Ánh mắt những Kẻ thành đạo của các thế lực đạo thống ở trên bầu trời đồng loạt rơi xuống.

Nơi đó có rất nhiều thân ảnh đang tiến đến phía này, người dẫn đầu là Cố Trường Ca.

“Cố công tử…”

Hai mắt An Nhan tỏa sáng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ kích động, hướng về phía đó mà đi, dường như không hề chú ý đến sắc mặt An Hi ở sau lưng đang trở nên vô cùng khó coi.

“Đáng chết!”

“Nàng gần gũi với Cố Trường Ca như vậy từ lúc nào…”

Thấy An Nhan chủ động đi về phía Trường Sinh Cố gia, trong lòng An Hi không khỏi sinh ra dự cảm không tốt, lập tức liên tưởng tới chuyện An Nhan nửa đường nhảy ra cướp mất Ẩn Tiên chân huyết.

Hành trình tới Côn Sơn lần này e rằng sẽ không thuận lợi như nàng nghĩ.

“Giang Thần…”

Ngưu Điền một mực đi theo phía sau bọn người An Hi bây giờ cũng chú ý đến Giang Thần đang bị Cố Trường Ca phái người trông giữ.

Thấy hắn không có việc gì, Ngưu Điền thở phào một hơi, cảm thấy chắc là Tiêu Nhược Âm đã phát huy tác dụng đối với chuyện này.

“Bái kiến Cố công tử.”

An Nhan đi tới trước mặt Cố Trường Ca, mang theo mấy phần kích động cung kính nói.

Nàng vẫn luôn nhớ kỹ việc mà Cố Trường Ca giao cho nàng, bây giờ giọt Ẩn Tiên chân huyết kia cũng đã tới tay, xem như nàng đã hoàn thành khảo nghiệm của Cố Trường Ca, chứng minh giá trị của bản thân.

“Xem ra ngươi đã lấy được giọt chân huyết kia?”

Cố Trường Ca không nghĩ tới An Nhan vậy mà lại đi tới Côn Sơn bên này, tuy nhiên hắn cũng không quá để ý.

Đối với hắn mà nói, An Nhan chính là một quân cờ có cũng được mà không có cũng được.

Nếu như nàng có thể chứng minh được giá trị lợi dụng của bản thân thì Cố Trường Ca cũng không keo kiệt giúp nàng một tay.

Nếu không làm được, đương nhiên hắn cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Hết chương 1537.
Bạn cần đăng nhập để bình luận