Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3494. Tại sao ta phải sợ chứ?



Chương 3494. Tại sao ta phải sợ chứ?




Bên trong xe ngựa giống như một động thiên, có giường ngọc, có bàn băng, bồ đoàn uống trà… cần cái gì có cái đó. Hương khói lượn lờ trong lư hương có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, lại còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Trên bàn ngọc một bên còn đang nấu trà.
Khương Vị Ương ngồi xuống ghế, sau đó mở chiếc nón xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp bị nửa cái bớt xanh bao trùm.
Thiếu nữ váy đỏ dường như chẳng suy nghĩ về diện mạo này của Khương Vị Ương.
Nàng học theo dáng vẻ đã thấy trước đó của sư tôn, rót cho Khương Vị Ương một chén trà.
“Trà thơm qua. Lúc trước khi ta còn ở bên cạnh phụ thân, rất ít khi ngửi được mùi trà thơm như vậy. Hương trà như thấm vào ruột gan, khiến cho đầu óc người ta sảng khoái, đạo tâm nảy mầm.”
“Nhờ phúc của cô nương, hôm nay ta đã có được cơ hội thưởng thức.”
Chiếc mũi tinh xảo của Khương Vị Ương giật giật, có chút ngạc nhiên tán dương. Trước mặt thiếu nữ váy đỏ, nàng dường như cũng không che giấu thân phận và lai lịch của mình. Dù sao, thông qua cuộc nói chuyện giữa nàng và Tinh Minh quốc sư, chỉ cần là người thông minh đều có thể đoán ra được.
Thiếu nữ váy dỏ có chút hài lòng với sự tán dương của Khương Vị Ương, khóe miệng hơi vểnh lên: “Tất nhiên rồi. Ta đã lén lút mang trà từ trong phòng của sư tôn mang đi. Bình thường hắn rất thích uống trà.”
“Nếu có cơ hội, ta nhất định phải đích thân nói lời cảm ơn với sư tôn của cô nương.” Khương Vị Ương bưng chén trà nhấp một ngụm, mỉm cười nói.
Thiếu nữ váy đỏ khẽ lắc đầu: “Tính cách của sư tôn hướng nội, lãnh đạm, không thích bị người ngoài quấy rầy. Chuyện ra tay hôm nay cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngươi không cần để ý trong lòng.”
Khương Vị Ương mỉm cười, không nói thêm câu nào, chỉ ngồi đó uống trà.
Thiếu nữ váy đỏ không khỏi có chút hâm mộ khi nhìn dáng vẻ tao nhã yểu điệu của Khương Vị Ương. Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, nhịn không được liền hỏi: “Nửa đêm ngươi bỗng nhiên đến đây, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Khương Vị Ương đặt chén trà xuống, cũng không trả lời, khẽ mỉm cười nói: “Ta còn chưa biết tên của cô nương? Cô nương cũng đã biết lai lịch của ta rồi. Ta tên Khương Vị Ương, là công chúa của Vị Ương tiên triều. Bởi vì phản đối hôn sự do phụ thân sắp đặt, ta đã chạy trốn khỏi Vị Ương tiên triều đến tận bây giờ.”
Thiếu nữ váy đỏ sững sờ, cũng không nghĩ đến Khương Vị Ương lại thản nhiên thông báo lai lịch của mình như vậy.
“Ta tên Yêu Yêu, lai lịch hẳn ngươi cũng đã đoán ra được…”
Nàng đáp. Nàng luôn cảm thấy Khương Vị Ương đang tận lực dẫn dắt nàng, chiếm cứ chủ đạo khi trò chuyện. Điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút khó chịu.
Khương Vị Ương mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhu hòa: “Tất nhiên rồi. Tồn tại trước đó hiện thân chắc hẳn là minh chủ Phạt Thiên Minh trong truyền thuyết?”
Ngoại trừ minh chủ Phạt Thiên Minh, nàng cũng không nghĩ ra thế gian này còn có ai có thể dọa Tinh Minh quốc sư sợ đến như vậy.
Yêu Yêu gật đầu, cũng không phủ nhận.
Trong khoảng thời gian hành tẩu bên ngoài, nàng chưa bao giờ tiết lộ danh tính, nhưng nếu người đa tâm muốn điều tra, bọn họ vẫn có thể đoán ra được lai lịch của nàng.
Khương Vị Ương là công chúa của Vị Ương tiên triều, cực kỳ thông minh, lẽ nào lại không nhìn ra?
Ý cười trên mặt Khương Vị Ương vẫn như cũ: “Thật sự không nghĩ đến trong tình huống này lại gặp được tiền bối.”
Nàng không khỏi cảm khái trong lòng. Vận mệnh đúng là biết trêu ngươi, trời xui đất khiến lại để nàng gặp được minh chủ Phạt Thiên Minh, còn ngoài ý muốn được hắn cứu.
Trên con đường này, nàng luôn cân nhắc xem có nên lén đến Phạt Thiên Minh hay không.
Hiện tại trong Thương Mang, ngoại trừ Chính Nhất Minh và Vị Ương tiên triều, nàng còn nơi nào có thể đi được nữa?
Nhưng thân phận của nàng rất đặc biệt, nhất là bây giờ Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh đang giao chiến. Nếu nàng xuất hiện ở Phạt Thiên Minh, các tộc, đạo thống các phương trong Thương Mang sẽ suy nghĩ như thế nào? Minh chủ Chính Nhất Minh cũng là phụ thân của nàng sẽ xử lý ra sao? Vị Ương tiên triều sẽ có đối ứng như thế nào?
Vì suy nghĩ cho đại cục, bây giờ nơi nàng không nên đi nhất thật ra vẫn là Phạt Thiên Minh.
Yêu Yêu có chút kỳ quái nhìn Khương Vị Ương: “Ngươi không sợ sư tôn sao?”
Trong khoảng thời gian này, những gì mà nàng nghe thấy trong Thương Mang, bất luận người tu hành và sinh linh cấp độ ra sao, sau khi nghe đến tên của minh chủ Phạt Thiên Minh, ai nấy đều biến sắc, sợ như quỷ thần.
Tuy nhiên, nàng không nhìn thấy bất kỳ sự sợ hãi nào trên gương mặt của Khương Vị Ương, thậm chí còn mang theo sự ngưỡng mộ và tôn trọng.
Khương Vị Ương nghe xong, liền cười nói: “Vì sao ta lại phải sợ tiền bối chứ? Cũng không phải ta cố ý a dua nịnh hót. Từ lúc Phạt Thiên Minh tồn thế đến nay, ta đều nghe thấy. Mặc dù mỗi một chuyện đều khiến người khác phải giật mình, chư thế các tộc, các văn minh trong Thương Mang phải sợ hãi, nhưng nếu phóng tầm mắt xa hơn một chút, phóng đến toàn bộ cổ sử sẽ phát hiện đây chỉ là một quỹ đạo tương tự, là một phần tất yếu của lịch sử.” Hết chương 3494.



Bạn cần đăng nhập để bình luận