Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 889: Ta muốn bước lên con đường tu hành

Chương 889: Ta muốn bước lên con đường tu hành

Sau khi Cố Trường Ca mang Hắc Nhan Ngọc rời đi, Tiêu Nhược Âm dẫn Giang Thần, Ngưu Điền, Vương Ngưng và những người khác đi tới một bãi đất trống.

Mặc dù bốn phía có thị vệ tuần tra, nhưng đối phương lại không hề chú ý tới bọn họ, như nhìn thấy người vô hình, hiển nhiên các thị vệ đã sớm được Cố Trường Ca phân phó.

"Nhược Âm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người áo trắng kia bỗng nhiên buông tha chúng ta?"

Sau khi đến nơi, Giang Thần không nhịn được cất tiếng hỏi đầu tiên, giọng điệu hỏi thăm mang vài phần hà khắc.

Mấy người Ngưu Điền cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và khó hiểu, mọi người đều đang chờ đợi Tiêu Nhược Âm đưa ra một lời giải thích.

"Thật ra thì không có gì, sau khi dẫn ta đi thì Cố công tử cũng không làm gì cả, chỉ hỏi thăm lai lịch của chúng ta, sau đó ta kể chi tiết cho hắn, hắn không có định gây khó dễ cho chúng ta.

Kỳ thật thì đây chỉ là một hiểu lầm, Cố công tử rất tốt, không có ác ý gì với chúng ta cả."

Tiêu Nhược Âm thở sâu rồi giải thích một hơi, kể tường tận những chuyện đã trải qua.

Nghe nàng nói như vậy, mấy người Ngưu Điền đều thở phào nhẹ nhõm, không hề hoài nghi gì cả.

Nhất là Vương Ngưng và những nữ tử khác, lần đầu nhìn thấy Cố Trường Ca thì các nàng đã cảm thấy đối phương không phải người xấu rồi.

Không phải bọn họ cảm thấy người xấu làm sao có thể đẹp như vậy, mà là khí chất của Cố Trường Ca thật sự rất khó để cho người ta sinh ra ác cảm. Hắn giống như là vạn cổ tiên nhân rời xa hồng trần, từ trên Cửu Thiên nhìn xuống.

Nhưng Giang Thần lại nhướng mày, rõ ràng không hài lòng câu trả lời này.

Hắn nhớ đến cảm giác thống khổ và sợ hãi khi cả người ngũ tạng phế phủ sắp bị nghiền nát, hiện tại Tiêu Nhược Âm lại nói tất cả chỉ là hiểu lầm, thật ra thì cái tên Cố công tử gì đó không có ác ý, là người tốt?

Điều này khiến hắn làm sao có thể tiếp nhận được?

"Giang Thần, ngươi nghe ta khuyên một câu, chuyện lúc trước để nó qua đi, dù sao bây giờ ngươi cũng không bị gì. Nếu ngươi cứ nhất quyết đắc tội Cố công tử thì ta sợ mình sẽ không thể gánh nổi ngươi."

Tiêu Nhược Âm thở dài nói, nàng thấy dáng vẻ của Giang Thần đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này chẳng lẽ trông cậy Cố Trường Ca sẽ xin lỗi một nhân vật nho nhỏ như Giang Thần sao?

"Nhược Âm, ta…." Giang Thần cũng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn không ngốc, cũng không phải người không thức thời.

Lúc này, hắn đắc tội Cố Trường Ca, ngoại trừ một con đường chết thì chẳng nhận được gì cả.

Thật ra thì Tiêu Nhược Âm nói như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn. Nhưng tia buồn bực trong lòng hắn không thể nào nguôi ngoai được, hắn thật sự chịu không nổi.

"Đúng rồi Nhược Âm, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại thay đổi trang phục?"

Giang Thần lại hỏi thêm một câu, nhưng sau khi hỏi xong câu này, trong lòng hắn bỗng nhiên khẩn trương, hắn lo lắng nghe Tiêu Nhược Âm nói ra chuyện gì đó không hay.

Nếu quả thật như những gì Tiêu Nhược Âm nói, vậy tại sao nàng lại đổi trang phục, hơn nữa khí sắc cũng tốt hơn so với trước, còn vừa nói vừa cười với Cố Trường Ca?

Nghe vậy, Tiêu Nhược Âm nghĩ đến cục diện quẫn bách lúc ấy, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường.

Nàng giải thích, "Lúc ấy Cố công tử thấy ta bị giam giữ đã lâu, quần áo có chút rách rưới cho nên sai người dẫn ta đi tắm rửa, không có phức tạp như các ngươi nghĩ đâu..."

Giang Thần thấy dáng vẻ và thần sắc của nàng như vậy, trong lòng rất không thoải mái, nhưng Tiêu Nhược Âm đã giải thích rồi, nếu như hắn còn không tin, vậy thì quan hệ của hai người sẽ càng ngày càng cách xa, cho nên hắn không nói thêm gì nữa.

Mấy người Ngưu Điền cũng không hoài nghi cái gì.

"Ta đã bảo ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của Tiêu nữ thần rồi mà…." Ngưu Điền thấp giọng nói một câu với Giang Thần, cũng thở phào nhẹ nhõm thay đối phương.

"Này….. Nhược Âm, tiếp theo ngươi có dự định gì hay không? Tất cả chúng ta đều không hiểu ngôn ngữ của thế giới này…."

Giang Thần nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Âm, hơi khẩn trương hỏi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Ngụ ý của hắn là muốn Tiêu Nhược Âm rời đi cùng với mọi người.

Nghe vậy, những người còn lại đều nhìn về phía này, mặt lộ vẻ kỳ dị, bọn họ hi vọng Tiêu Nhược Âm có thể đi theo mọi người.

Dù sao tất cả mọi người đều là bạn học, đi vào một thế giới xa lạ, ngay cả ngôn ngữ của đối phương cũng không hiểu. Sau khi bọn hắn rời đi nơi này, phải làm thế nào để sống sót vẫn là một vấn đề khó khăn.

Nghe vậy, Tiêu Nhược Âm hơi chau mày, hiển nhiên là có chút xoắn xuýt, không biết nên nói như thế nào.

Nhưng nàng cần ngả bài chuyện này với đám người Giang Thần, Ngưu Điền.

Nàng cân nhắc câu chữ sau đó chậm rãi nói.

"Sau này, ta phải lưu lại bên cạnh Cố công tử, hẳn là không thể rời đi cùng với các ngươi được…."

"Cái gì?"

Tiêu Nhược Âm còn chưa nói xong thì Giang Thần đã thốt lên một cách sợ hãi, hắn không thể nào tin vào tai của mình.

Những người còn lại cũng trừng to hai mắt, không ngờ Tiêu Nhược Âm lại muốn ở lại.

"Nhược Âm, có phải tên Cố công tử kia bức bách ngươi lưu lại không?"

"Nhất định là hắn có ý đồ gì đó với ngươi!"

Sắc mặt của Giang Thần không đẹp, hắn hít thở sâu liên tục, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, tại sao Tiêu Nhược Âm lại vô duyên vô cớ lựa chọn lưu lại chứ?

Nàng chỉ mới gặp tên Cố công tử kia một lần mà thôi!

Cho nên cũng chỉ còn một khả năng như vậy.

"Không có, là do chính ta muốn ở lại. Cố công tử rất tốt, hắn là quý nhân của ta, hắn có thể có ý đồ gì với ta chứ?

Đó là do ngươi chưa gặp được thị nữ bên người Cố công tử thôi, người nào cũng xinh đẹp như tiên nữ, như vậy làm sao hắn có ý đồ gì với ta được?"

"Ta không cho phép ngươi nói về Cố công tử như vậy."

Tiêu Nhược Âm có chút không vui, nhưng suy xét đến việc Giang Thần là lo lắng cho nàng nên mới nói như vậy, giọng điệu của nàng cũng hòa hoãn không ít.

Nghe vậy, Giang Thần không khỏi trừng to hai mắt, há hốc mồm, sau đó cười khổ một tiếng, lựa chọn ngậm miệng.

Bọn người Ngưu Điền cũng thở dài một tiếng, không ai lên tiếng.

"Rốt cuộc thì tên Cố công tử kia rót bùa mê thuốc lú gì cho ngươi, lúc này mới gặp lần đầu mà ngươi đã nói đỡ cho hắn rồi." Giang Thần cảm giác miệng khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn.

Trái tim hắn rất đau, như bị xé nát!

"Các ngươi sẽ không thể hiểu được, ta chỉ có lòng cảm kích đối với Cố công tử, không còn ý tưởng khác."

Giọng nói của Tiêu Nhược Âm đã trở nên bình tĩnh, thần sắc đã biến thành nữ thần cao lãnh như trước, mang theo sự xa cách.

"Có thể nói cho ta nguyên nhân không?" Giang Thần hỏi.

"Ta…. Vì ta muốn bước lên con đường tu hành."

Tiêu Nhược Âm chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói chuyện này ra.

Hết chương 889.
Bạn cần đăng nhập để bình luận