Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1272: Thân thế của khí vận chi tử

Chương 1272: Thân thế của khí vận chi tử

"Ngươi không phải vẫn muốn biết lai lịch của mình sao?"

Nhị Sơn Chủ lại tựa hồ như đã sớm đoán trước, thở dài một tiếng, trong tay lóe lên ánh sáng trong suốt, một cái ngọc bội cũ xưa hiện lên.

Khối ngọc bội ấy chỉ dài khoảng hai chỉ, trên đó điêu khắc đường vân cổ xưa mà phức tạp, không thuộc về thời đại này, mà ở mặt khác được khắc lên hai chữ cổ Tiêu Dương.

"Đây là ngọc bội ngươi mang theo trên người, mặt trên cũng là nguồn gốc tên ngươi, những thứ kia đến ngọc bội vẫn trong tay vi sư."

Nhị Sơn Chủ giải thích nói, đồng thời đưa khối ngọc bội nọ cho Tiêu Dương.

"Ta biết." Tiêu Dương tiếp nhận ngọc bội, biểu cảm phức tạp.

Hắn biết việc này, Trần Tố Vân từng đề cập qua cho hắn, cũng nói khối ngọc bội đó rất có thể che giấu thân thế của hắn.

Chỉ có điều những năm gần đây, hắn chưa từng đi điều tra qua.

"Lúc trước người thân của ngươi sở dĩ đặt ngươi ở bên ngoài Cửu Đại Sơn, kỳ thật cũng có quan hệ với khối ngọc bội đó."

"Vi sư lại thu ngươi làm đồ, kỳ thật nguyên nhân cũng là thiếu nợ chủ nhân trước đó của khối ngọc bội này một cái ân huệ." Nhị Sơn Chủ lần nữa nói, nói ra một sự thật làm cho Tiêu Dương khiếp sợ.

"Những năm này sư tôn ngài đều vẫn chưa từng nói qua với ta."

Tiêu Dương cười khổ một tiếng, sờ lên cái mũi , nói, "Hiện tại ngài nói với ta, là muốn cho ta đi tìm người thân của ta sao?"

Hắn cũng không oán trách chuyện mình bị người thân vứt bỏ.

Lúc trước khi Trần Tố Vân ở dưới thác nước Cửu Đại Sơn nhìn thấy hắn, tính mạng hắn hấp hối, máu me khắp người.

Có thể thấy được người một đường hộ tống hắn đến đây, cũng đã trải qua hung hiểm, cũng không phải là chủ động muốn vứt bỏ hắn, mà là bất đắc dĩ.

"Trong cơ thể ngươi có chảy một loại mạch huyết mạch thủ hộ giả, là khi Bát Hoang Thập Vực gặp phải đại họa, thủ hộ giả đó sẽ lại xuất thế, vi sư không biết gia tộc của ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi phải biết thân phận của mình."

"Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với tất cả các chuyện này." Vẻ mặt của Nhị Sơn Chủ dần dần nghiêm túc.

"Huyết mạch thủ hộ giả?"

Trong lòng của Tiêu Dương chấn động, chợt nhớ tới đoạn thời gian trước đến nay, bản thân luôn gặp phải những giấc mơ kỳ quái.

Như có anh linh cổ lão bất diệt, đang kêu gọi hắn, muốn cùng hắn sóng vai chiến đấu.

Thì ra đó đều không phải là giấc mơ, mà là truyền thừa huyết mạch ở trong hắn, không cách nào xóa nhòa.

Hắn trầm mặc xuống.

Nhị Sơn Chủ nhìn về phía hắn, thở dài nói, "Những năm gần đây, thứ vi sư cần dạy đều đã dạy cho ngươi, thiên phú của ngươi rất mạnh, trong huyết mạch ẩn chứa sức mạnh không gì sánh kịp, chỉ có điều bây giờ ngươi còn chưa thể hoàn toàn sử dụng."

"Vi sư tin tưởng ngươi một ngày nào đó, ngươi sẽ khiến cho gia tộc thủ hộ giả vinh quang trờ lại, lại lần nữa tung hoành toàn bộ Bát Hoang Thập Vực."

Ngay lúc Tiêu Dương đang nói chuyện với Nhị Sơn Chủ , ở biên giới phía xa đại lục ngoài ngàn vạn dặm.

Thanh Vân phi thuyền nằm ngang ở chân trời, nguy nga như một ngọn núi, vô cùng cao lớn cổ xưa, ẩn nấp ở trong mây mù mênh mông.

Trừ phi là tu sĩ tận mắt đi tới nơi này, nếu không sẽ không phát hiện được sự tồn tại của Thanh Vân phi thuyền.

Giờ phút này trên Thanh Vân phi thuyền, bọn người Cổ Vô Địch máu me khắp người, vô cùng chật vật, đang bị xiềng xích khóa tay chân lại, bị phong ấn tu vi, ném xuống đất.

Ngoại trừ Cổ Vô Địch ra, những người còn lại đều là vẻ mặt hoảng sợ, thần tình sợ hãi, thần hồn run rẩy, thân xác dường như muốn nổ tung.

Cảm giác như vậy còn kinh khủng hơn so với lúc bọn họ đối mặt với sơn chủ, hai chân nhịn không được như muốn mền nhũn ra, muốn nằm quỳ trên mặt đất.

Nam tử mặc y phục màu trắng trước mặt giống như trích tiên giáng trần, mặc dù vẻ mặt bình thản, nhưng lại giống như một vị ngồi ngay ngắn ở đỉnh của vũ trụ, nhìn xuống vạn cổ tang thương, ngay cả hư không xung quanh đều giống như muốn sụp đổ vậy.

Thần quang lập lòe, Hỗn Độn khí ở giữa sợi tóc phun trào, ở trong con ngươi như hủy diệt thiên hạ, cảnh tượng vạn cổ biến thành tro hiện lên.

Đây là trình độ đạo hạnh kinh khủng không lường được phô bày ra.

Trong nháy mắt vũ trụ vỡ nát, xé rách chư thiên.

Cho dù là mạnh như Cổ Vô Địch, cũng bị một chưởng của bạch y nam tử trước mặt trấn áp, bắt tới nơi đây.

Cửu Đại Sơn tồn tại vô số năm qua, vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống ngoại địch xâm lấn, lúc trước căn bản chính là chuyện không dám tưởng tượng.

Tất cả mọi người cảm thấy rùng mình một trận, nhịn không được run rẩy, không dám ngẩng đầu.

"Ngươi đến cùng là ai? Mạnh mẽ xông tới Cửu Đại Sơn ta có mục đích gì?"

Chiến y màu vàng óng của Cổ Vô Địch đã vỡ vụn, thương thế rất nặng, vừa rồi suýt chút bị một chưởng đánh chết.

Giờ phút này, khóe miệng của hắn còn mang theo máu tươi, có điều hắn ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, quát hỏi lai lịch của Cố Trường Ca.

Dù sao nơi đây chính là địa bàn của Cửu Đại Sơn, một khi động tĩnh lớn một chút, hoặc nói mấy vị sơn chủ nhận thấy được khí tức của bọn hắn biến mất, rất nhanh sẽ có thể tìm được tới nơi đây.

Trong lòng của hắn hơi ổn định chút

"Ta là ai cũng không quan trọng."

Cố Trường Ca nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói, "Nếu như ngươi không muốn chết, vậy thì ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta."

"Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"

Cổ Vô Địch lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

Hắn có thể cảm giác được Cố Trường Ca trước mặt tuổi tác kỳ thật cũng không lớn, nhiều lắm là xấp xỉ với tiểu sư đệ Tiêu Dương.

Nhưng đối phương lại một chưởng suýt chút đập chết hắn, loại uy thế kinh khủng kia, thậm chí mamg đến cho hắn một loại cảm giác đối mặt với sơn chủ.

"Không đáp ứng, vậy ta sẽ giết ngươi, sau đó sưu thần hồn của ngươi là được. Dù sao ta rất nhanh cũng sẽ diệt Cửu Đại Sơn sau lưng ngươi."

Vẻ mặt của Cố Trường Ca vẫn không có nhiều biến hóa lớn, hời hợt mở miệng.

Hết chương 1272.
Bạn cần đăng nhập để bình luận