Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3487. Tinh Minh quốc sư xuất hiện?



Chương 3487. Tinh Minh quốc sư xuất hiện?




“Tiểu thư, quá tốt rồi. Vị Ương tiên triều đã thu hồi lệnh truy nã người, đoán chừng cũng sẽ hủy luôn hôn ước giữa người với cửu hoàng tử Nam Chiếu cổ quốc. Đến lúc đó người có thể trở lại Vị Ương tiên triều…”
“Thật sự quá tốt rồi. Trong khoảng thời gian này, chúng ta vì tránh né truy binh mà chịu nhiều cực khổ. Bây giờ rốt cuộc có thể thở phào một hơi.”
Lúc này, ánh mắt một thị nữ hiện lên sự kinh hỉ, đè thấp giọng nói.
Hai thị nữ còn lại cũng tràn ngập sự mừng rỡ trên gương mặt, cảm thấy kích động và vui vẻ khi biết được tin tức này.
“Chúng ta có thể quay về Vị Ương tiên triều hay không…”
Một người trong đó lại càng ước ao và hướng tới, hiển nhiên đã chán ghét cuộc sống đào vong, tránh né trong khoảng thời gian vừa qua, muốn trở lại thời kỳ yên bình lúc trước.
Các nàng có thể trở thành thị nữ thiếp thân cho Vị Ương công chúa, bản thân tất nhiên không phải người bình thường. Nếu đến bất kỳ đạo thống văn minh nào, các nàng cũng sẽ được đối đãi như thiên chi kiêu nữ.
Trong khoảng thời gian này, vì đào vong, các nàng đã ăn hết vị đắng mà trước đây chưa từng ăn qua. Thậm chí còn lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta xem như ăn mày.
“Vì sao tiên triều lại thu hồi truy nã ta vào lúc này chứ?”
Nữ nhân có bớt xanh trên mặt dĩ nhiên là công chúa của Vị Ương Đế Quân, Khương Vị Ương.
Lúc này, nàng giống như mắt điếc tai ngơ với lời nói của ba thị nữ, dường như rơi vào trầm tư, cũng không bởi vì tin tức này mà cảm thấy mừng rỡ.
Nàng thậm chí hoài nghi không biết bên phía phụ thân có vấn đề gì hay không.
Bởi vì nàng đào vong và bị truy nã vốn là sắp xếp của Vị Ương Đế Quân, làm sao có thể bị thu hồi chứ?
Chẳng lẽ là vì Vị Ương tiên triều đã nằm trong tay vị lão tổ tông trong truyền thuyết kia, là nàng ta thu hồi mệnh lệnh này?
“Nhưng bất kể thế nào, bây giờ ta không quay về Vị Ương tiên triều đâu. Âm Xuyên cổ vực cách Vị Ương tiên triều rất xa, mặc dù tiếp theo ta không biết sẽ đi hướng nào, nhưng ta sẽ nghe lời phụ thân, rời Vị Ương tiên triều càng xa càng tốt.”
Khương Vị Ương nhướng cặp mắt xinh đẹp nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lẳng lặng nhìn ra ngoài xe ngựa.
Âm Xuyên cổ vực không còn thuộc cương vực của Vị Ương tiên triều nữa, độc lập với bất kỳ đạo thống văn minh nào. Nơi này ngư long hỗn tạp, các loại tông môn phe phái san sát, thế lực cường đại nhất thuộc về Ngân Xuyên Thánh Giáo và Ngự Thi cổ tông.
Nếu xuyên qua rừng Loạn Thi sẽ đến khu vực biên cảnh Ngân Xuyên cổ vực. Ở đó có truyền tống trận xuyên vực, có thể trốn đến địa giới xa hơn.
Trong lúc Khương Vị Ương đang suy nghĩ, trong lòng khó mà bình tĩnh vì tin tức này.
Nàng đột nhiên cảm giác được tiếng xe ngựa ngừng lại. Bánh xe nhấp nhô, âm thanh nghiền ép cục đá đã biến mất.
Toàn bộ thế giới dường như trở nên yên lặng.
Lúc này, hình như có một sức mạnh vô danh giáng xuống, khiến hoàn cảnh huyên náo chung quanh trở nên yên tĩnh, giống như bị tháo rời khỏi thời không vừa rồi.
Ngay cả ba thị nữ đang rít rít nói chuyện cũng đột nhiên ngưng lại, gương mặt vẫn còn duy trì sự mừng rỡ kích động vì không bị truy nã nữa tựa như biến thành tượng bùn.
Nét mặt Khương Vị Ương phát sinh thay đổi, con ngươi co lại, muốn đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Một giọng nói bất an từ ngoài xe ngựa truyền đến. Nam nhân lái xe chính là Chúc Phó Dật sau khi dịch dung.
Hắn cũng đồng thời cảm nhận được sự thay đổi đáng sợ. Giờ phút này, toàn bộ thời không giống như ngưng trệ xuống.
Tất cả mọi người không thể động đậy, ngay cả năm tháng chảy xuôi, vết tích linh khí cũng biến mất không thấy.
Giống như có người rút bọn họ ra khỏi thời không vừa nãy, ngăn cách cùng chư thế vũ trụ.
“Ta không sao, xem ra có người đặc biệt nhắm vào ta.”
Khương Vị Ương nói, giọng điệu vẫn duy trì sự trấn định và bình tĩnh.
Dù sao nàng cũng là công chúa của Vị Ương tiên triều, con gái của Vị Ương Đế Quân, tầm mắt tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh.
Thủ đoạn ngưng trệ thời gian này, phụ thân nàng cũng có thể tùy tiện làm được.
Chỉ là Khương Vị Ương có chút hoang mang, vì sao Chúc Phó Dật cũng không bị ảnh hưởng?
“Không hổ danh là công chúa điện hạ, lúc này vẫn còn duy trì được bình tĩnh, không hốt hoảng.” Đột nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên trong hư không giữa hai người.
Chúc Phó Dật kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả mặc trường bào màu trắng, đội mũ trùm, toàn thân trắng như tuyết nhưng chỉ có sắc mặt là hồng nhuận, đồng nhan quắc thước mỉm cười bước ra.
“Ngươi là…”
Ánh mắt của hắn ta mở to, có chút khó có thể tin, dường như nhận ra thân phận của lão giả này.
“Tinh Minh quốc sư?”
Âm thanh kinh ngạc của Khương Vị Ương cũng đồng thời vang lên.
Mặc dù hai mắt của nàng bị mù, khó mà trông thấy nhưng lực cảm giác lại cực kỳ kinh người, có thể từ trong khí tức biến hóa phân biệt được thân phận của người.
Người này chính là quốc sư của Vị Ương tiên triều, lai lịch bí ẩn, đã từng hiệp trợ phụ thân nàng thành lập Vị Ương tiên triều, đồng thời cũng phụ tá phụ thân nàng khởi binh phản kháng Đại Ương cổ quốc, khiến Ương đế phải tự vẫn trong đế đô.
Có thể nói, Tinh Minh quốc sư chính là người dẫn đường cho Vị Ương Đế Quân. Bất luận kẻ nào ở Vị Ương tiên triều cũng đều tôn kính ông ta vô cùng. Hết chương 3487.



Bạn cần đăng nhập để bình luận