Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1405: Chí tôn vẫn lạc

Chương 1405: Chí tôn vẫn lạc

“Yến Minh, đến bây giờ rồi mà ngươi vẫn chưa rõ sao?”

Bây giờ khi thấy sư tôn đã ra mặt, Lạc Doanh không khỏi nhìn về phía Yến Minh, trên mặt hiện lên sự lạnh lùng và chán ghét không thèm che giấu.

Nhưng khiến cho tất cả mọi người bất ngờ là, dù gặp phải một vị Chí Tôn với uy áp kinh khủng mà trên mặt Yến Minh vẫn chẳng chút sợ hãi, ngược lại nụ cười lạnh lùng kia càng sâu hơn, cho dù bây giờ thân thể cũng sắp đứng không vững, hai chân như nhũn ra muốn quỳ xuống.

“Vậy nếu như Yến Minh và vị cô nương kia lưỡng tình tương duyệt ( hai bên đều có ý với nhau) , thì chuyện các người tác thành cho bọn họ sẽ như thế nào?”

Mà đúng lúc này, một giọng nói của nam tử mang theo sự ôn hòa vang lên.

Mọi người nghe thấy lời này thì đều sững sờ, sau đó cùng nhau nhìn về phía Cố Trường Ca, không ngờ tới nam tử trẻ tuổi thần bí kia lại bỗng nhiên đứng ra vào lúc này, hơn nữa còn nói Yến Minh và Lạc Doanh là lưỡng tình tương duyệt.

Bây giờ bất kì ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được Yến Minh đến cướp hôn, mà Lạc Doanh cũng không đồng ý với hành động của Yến Minh.

Như này sao có thể nói là lưỡng tình tương duyệt được?

Đám người Lạc tộc cau mày, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Cố Trường Ca.

Nhất là Lạc Doanh, nàng cảm nhận được cảm giác sợ hãi sâu sắc từ trên người nam tử trẻ tuổi trước mặt, khiến cho nàng bỗng nhiên có chút bất an.

Mà sau khi nói xong lời này, trên mặt Cố Trường Ca cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng lắc ống tay áo, chỉ thấy “ông” một tiếng, hư không lập tức run rẩy, uy áp kinh khủng bao phủ ở trước mặt Yến Minh lập tức tản đi.

Mặc dù trông cả người Yến Minh không khác nào như vừa từ trong nước vớt ra, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự cung kính khó kìm nén.

“Đa ta công tử ra tay giải vây.” Yến Minh cung kính nói.

Cố Trường Ca khoát tay áo, tựa hồ không quá để ý.

Sau đó, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười hờ hững: “Không cần đa lễ, Cố mỗ thuở bình sinh ghét ác như cừu, ghét nhất chính là loại chuyện chia rẽ uyên ương như thế này, chuyện mà Lạc tộc làm hôm nay đúng thật là quá đáng.”

“Công tử minh giám, ta và Doanh Nhi cô nương lưỡng tình tương duyệt với nhau. Nhưng Lạc tộc này không chỉ cố chấp chia rẽ hai chúng ta, bây giờ lại còn ép buộc Doanh Nhi gả cho một tên đần, thật sự là khinh người quá đáng, mong rằng công tử có thể làm chủ cho ta!”

Nghe thấy lời này, Yến Minh cũng bày ra vẻ tức giận, ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám người Lạc tộc, giống như đã chịu sự nhục nhã to lớn.

Tình cảnh này thật sự khiến cho mọi người trong đại sảnh đều trợn tròn mắt.

Tộc nhân Lạc tộc thì tức giận đến mức nói không nên lời, hoàn toàn không ngờ tới Cố Trường Ca và Yến Minh sẽ nói ra những lời đổi trắng thay đen như này.

Mà dựa vào tính cách của Lạc Doanh, bây giờ cũng đã vô cùng phẫn nộ, sắc mặt cũng đỏ bừng lên, bàn tay ngọc ngà nắm lại, ánh mắt hiện lên sự lãnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại người có thể nói đen thành trắng ngay trước mặt tất cả mọi người, lại còn nói một cách rõ ràng mạch lạc như vậy.

“Quả thực là khinh người quá đáng mà!”

Bây giờ Lạc Phong cũng mới phản ứng lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt thấp thoáng lãnh ý.

Hắn đã nhìn ra việc hôm nay Yến Minh đến đây không chỉ đơn giản là cướp tân nương, trông giống như đến để nhục mạ hắn và toàn bộ Lạc tộc thì hơn.

Mặc dù bà lão tóc bạc có hơi kinh ngạc về thủ đoạn mà Cố Trường Ca vừa hóa giải uy áp của bà ta, nhưng mà cũng không quá để ý.

Trong mắt của bà ta, thoạt nhìn Cố Trường Ca vẫn còn quá trẻ tuổi, có lẽ chỉ xấp xỉ tuổi của mấy người Lạc Doanh mà thôi.

Trái lại là những người đứng ở phía sau Cố Trường Ca kia, khiến cho bà ta chú ý hơn, cảm giác mơ hồ không thật.

“Đổi trắng thay đen, không phân thị phi, lão phụ thấy ngươi cũng không giống dạng người tốt lành gì, chắc hẳn là cá mè một lưới với cái tên Yến Minh kia.”

Lúc này, ánh mắt của bà ta mang theo sự tức giận, lạnh giọng mở miệng nói.

Uy áp đáng sợ thuộc về Chí Tôn đột nhiên trào về phía Cô Trường ca giống như bão lũ, dường như muốn ép hắn phải quỳ xuống phục tùng.

Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh đều lay động run rẩy, mặc dù có dùng không ít trận văn, nhưng lập tức bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt, căn bản không chịu nổi uy áp của Chí Tôn cảnh.

Sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, sợ hãi không thôi, ngay cả nguyên thần cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.

So sánh với lúc trước, thì rõ ràng lúc này bà lão tóc bạc đã muốn làm thật.

Chẳng qua từ đầu đến cuối, sắc mặt của của Cố Trường Ca cũng không hề thay đổi, thậm chí điệu bộ kia còn như thể đang muốn trêu tức đối phương bằng trò mèo vờn chuột.

Khiến cho nhiều người đang chú ý đến hắn đều âm thầm run sợ trong lòng, cảm giác chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

“Bất kính với công tử! Tự tìm cái chết!”

Sau một khắc, uy áp của bà lão tóc bạc vẫn chưa đến được chỗ của Cố Trường Ca, thì đột nhiên sau lưng hắn lại vang lên một tiếng hừ lạnh lãnh đạm.

Ngay sau đó, hư không dường như nổ tung khi một tiếng, sóng âm hiện lên hóa thành lưỡi dao đáng sợ, ẩn chứa quy tắc chi lực chí cao vô thượng.

Phốc…

Huyết quang bắn ra tung tóe, kèm theo đó là âm thanh khiến cho người ta khiếp sợ, mảnh vụn xương trắng xóa hòa cùng máu tươi bắn ra sau trận nổ.

Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, một tiếng “bùm” vang lên, cả người của bà lão vỡ nứt ra hóa thành một màn sương máu đầy trời, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào.

Mãi cho đến giây phút cuối cùng, ở sâu trong mắt bà ta vẫn còn lại sự hoảng sợ và tuyệt vọng, cùng với nỗi hối hận sâu đậm.

Một nhân vật Chí Tôn đủ để xưng bá tám phương, trở thành lão đại một vùng, lại chết thảm như vậy, đến hình thần đều bị diệt.

Chỉ một thoáng mà đại sảnh Lạc tộc im lặng như tờ, da đầu tất cả mọi người đều tê dại, ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Ca đều ẩn chứa sự sợ hãi sâu sắc.

Rốt cuộc thân phận của người này có ra sao, chỉ mỗi thị vệ sau mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, người đó ít nhất cũng phải đạt đến Chuẩn Đế cảnh rồi!

Hết chương 1405.
Bạn cần đăng nhập để bình luận