Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1796: Người thừa kế ma công lại hiện thân

Chương 1796: Người thừa kế ma công lại hiện thân

“Bình trà Ngộ Đạo còn nhiều, Tuyết Yên cô nương hãy mang về cho những sư huynh sư đệ của mình thưởng thức đi.”

Thấy Tuyết Yên đáp ứng, Cố Trường Ca cười cười, cũng không có ý giữ nàng ở lại, bắt đầu hạ lệnh tiễn khách.

Tuyết Yên hơi do dự, bình trà Ngộ Đạo này rất quý, nàng có mơ cũng không dám mơ đến.

Có điều nếu Cố Trường Ca đã tuỳ ý ban thưởng, vậy thì nó cũng chỉ như một thứ rượu linh quả bình thường. Nàng cũng không nhiều lời, sau khi cảm tạ một tiếng thì cầm bình trà rồi cáo từ rời đi.

Tam chưởng quỹ dẫn nàng vào lúc nãy vẫn đang đứng đợi ở cửa cung điện.

Thấy Tuyết Yên tay bưng bình trà đi ra, ánh mắt hắn cũng không giấu nổi vẻ hâm mộ.

Với thân phận của hắn, để mua được loại trà Ngộ Đạo nhất phẩm này cũng phải bỏ ra một món tiền rất lớn.

Thượng giới lớn như vậy, ngoại trừ Cố Trường Ca, có lẽ cũng không được mấy người có thể xa xỉ như hắn.

Đương nhiên đêm nay Cố Trường Ca đã sai Thanh Nhi nấu hai bình trà, hắn cũng sẽ có cơ hội thưởng thức hương vị huyền diệu của loại trà nhất phẩm này.

Sau khi Tuyết Yên rời khỏi, trong cung điện, nụ cười trên gương mặt Cố Trường Ca cũng dần biến mất.

Ánh mắt hắn có chút thâm thuý, lộ ra vẻ suy tư, sau đó hắn phân phó Thanh Nhi ở sau lưng.

“Trong mấy ngày này, phải giám sát tất cả những người đến từ Thanh Hồng Cổ giới thật kỹ cho ta. Còn nữa… ta muốn biết được tất cả những tin tức có liên quan đến Lục Minh thiên kiêu. Phái người khống chế toàn bộ những thân bằng hảo hữu của hắn ở Thanh Hồng Cổ giới xa xôi, một người cũng không được buông tha.”

Dù sao cũng là khí vận chi tử, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên để đảm bảo không có sai sót nào, Cố Trường Ca quyết định trước tiên khống chế tất cả thân bằng hảo hữu của hắn lại.

Cho dù đến lúc đó con cờ Tuyết Yên bại lộ, hắn cũng sẽ có thủ đoạn khiến Lục Minh phải thoả hiệp mà dẫn hắn tới Địa Ngục.

Trong lòng Thanh Nhi hơi rét lạnh, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp: “Công tử yên tâm, ta lập tức đi lo chuyện này.”

Thanh Hồng Cổ giới cách nơi đây cực kỳ xa xôi, đó chính là một trong vô số hạ giới ở xung quanh nơi đó, tựa như một hạt bụi nhỏ bé giữa hằng hà lưu sa. Cho dù có bị Cố Trường Ca dùng một chưởng huỷ diệt cũng sẽ không để lại mảy may biến động nào, càng đừng nói là khống chế vài người ở trong đó.

“Hiện thân tại chiến trường bách giới vậy mà lại không tới gặp ta.”

“Thế thì ta đi tìm người là được.”

Phân phó nhiệm vụ cho Thanh Nhi xong, Cố Trường Ca cũng cho những người còn lại trong cung điện lui xuống.

Hắn nhìn ánh trăng hiện lên quang huy óng ánh ở bên ngoài, khẽ gật đầu rồi bước tới một bước, sau đó biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Chuyện Tô Thanh Ca khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Mà cái phát sinh ngoài ý muốn này giờ lại phải để chính hắn giải quyết.

Mặc dù cương vực chiến trường bách giới mênh mông vô cùng, nhưng nếu Cố Trường Ca thật sự muốn tìm một người, chỉ cần là người từng tu hành Ma Công Cấm Kỵ thì sẽ dễ dàng như trở bàn tay.

“Đạo Tử Lệnh ta đưa cho người vẫn còn dùng tốt, không hổ là Ma Công Cấm Kỵ, giờ mới là bao nhiêu ngày công phu? Vậy mà khí tức của ngươi đã cường đại như vậy.”

Lúc này, Minh La phường trong chiến trường bách giới cực kỳ u tĩnh.

Lam Dật Phi đạo tử của Đạo Tiên Minh hiện thân.

“Sao ngươi biết ta ở đây?”

Tô Thanh Ca đứng ở phía xa, toàn thân chìm vào hắc vụ, không nhìn rõ dáng vẻ, cũng không nhìn rõ thân ảnh, trông vô cùng mơ hồ.

Thần sắc nàng lạnh lùng, giọng điệu khàn khàn không rõ nam hay nữ.

“Đứng sau Minh La phường chính là Đạo Tiên Minh ta, cho nên chuyện ngươi ở đây sẽ không giấu được ta.” Lam Dật Phi mỉm cười nói.

Ánh mắt Tô Thanh Ca khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng đáp: “Ngươi tìm ta, không sợ ta giết ngươi sao?”

“Không sợ, bây giờ ngươi cũng không có khả năng này. Ta tới tìm ngươi là vì muốn biết thân phận chân chính của người thừa kế Ma Công.” Lam Dật Phi lắc đầu nói.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng từng nghiên cứu qua một phần Ma Công Cấm Kỵ của Tô Thanh Ca, chỉ cảm thấy một cánh cửa tu hành lạ lẫm chậm rãi mở ra trước mặt hắn.

Hắn cũng không kiềm được ý định muốn thử, thế là hắn đi tìm mấy cỗ thi thể cường giả về tu hành.

Kết quả, vừa mới tu hành liền không thể dừng được, thậm chí hắn còn huỷ đi căn cơ trước đây, có ý định dùng Ma Công để tái tạo lại từ đầu.

Cho nên hắn càng muốn biết thân phận của người thừa kế Ma Công chân chính, từ đó lấy được Ma Công Cấm Kỵ.

“Thời cơ chín muồi, tự nhiên ta sẽ nói ngươi biết, giờ còn chưa phải lúc.”

Tô Thanh Ca thản nhiên nói, cũng không định cho Lam Dật Phi biết.

Lam Dật Phi nhướng mày nói: “Ngươi cho rằng ta không dám xuống tay với ngươi sao?”

Hiện tại hắn vẫn có chút hoài nghi không biết Tô Thanh Ca có biết thân phận thật sự của người thừa kế Ma Công hay không, hay nàng cũng chỉ là một quân cờ ngờ nghệch.

Cho nên nàng mới nghĩ ra lý do như vậy để kìm chân hắn.

“Vậy ngươi có thể thử một lần.” Tô Thanh Ca bình tĩnh cất lời, sắc mặt không chút dao động.

Mặc dù trước đây nàng cũng không phải đối thủ của Lam Dật Phi, thế nhưng dạo gần đây nàng đã cắn nuốt không ít thiên kiêu bản nguyên trong chiến trường bách giới, tu vi tăng tiến đáng kể.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trừ phi người thừa kế Ma Công hiện thân, bằng không ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta, hơn nữa đây còn là địa bàn của Đạo Tiên Minh ta.”

Nụ cười trên mặt Lam Dật Phi dần chuyển sang lạnh lẽo, ngữ khí cũng không còn lịch sự.

“Ừm, ngươi cứ thử đi, xem xem ta có thể giết chết ngươi hay không?”

Tô Thanh Ca cong môi cười khinh bỉ, đáng tiếc khuôn mặt thanh lệ tuyệt nhiên của nàng đã bị bao phủ bởi sương mù, không nhìn thấy rõ.

Hết chương 1796.
Bạn cần đăng nhập để bình luận