Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2293: Bù đắp

Chương 2293: Bù đắp

"Ngươi đang suy tính chuyện gì?"

Lời nói lấp lửng của "Vương Vô Thương" xen lẫn cả ẩn ý khiến Vương Tử Câm có chút bất mãn. Huống chi quan hệ giữa nàng và "Vương Vô Thương" cũng không phải thân thiết gì cho lắm.

Bộ dạng này của hắn cứ như hai người rất gần gũi, điều này khiến Vương Tử Câm có chút mất tự nhiên.

Hơn nữa lúc này còn có Cố Trường Ca đang ở bên cạnh, lỡ như hắn nghĩ nhiều thì chẳng phải nàng lại phải tốn sức giải thích sao?

"Mà thôi, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Hôm nay có thể nhìn thấy Tử Câm biểu muội thì ta đã yên tâm rồi.”

"Còn một số việc khác, chờ sau này ngươi quay về Tiên vực, ta sẽ nói kỹ hơn.”

"Ta không quấy rầy ngươi cùng vị đại nhân này nữa."

Nghịch Trần không muốn tiếp tục ở lại chỗ này để tránh để lộ sơ hở gì đó. Hắn tiêu sái cười một tiếng, sau đó định chắp tay cáo từ.

Hắn vô cùng hối hận vì hành động hôm nay của bản thân. Sớm biết Cố Trường Ca cũng ở thượng giới thì hắn sẽ không tới đây. Nhất là đến phá đám chuyện quan trọng của Vương Tử Câm và Cố Trường Ca.

Chuyện này khiến lòng Nghịch Trần uất nghẹn, hắn không cam lòng, hắn tức giận, cứ như một món chí bảo trân quý nào đó của bản thân bị người ta cướp mất.

Thậm chí hắn còn nghĩ đến một chuyện, không biết có phải Vương Tử Câm đã rời khỏi vương phủ rồi nhưng sau khi tham gia yến hội của Nguyệt vương phủ thì bị Cố Trường Ca giữ lại hay không?

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian đó... nghĩ đến khiến trái tim hắn như đang rỉ máu vậy.

Ánh mắt Cố Trường Ca có chút hứng thú nhìn Nghịch Trần rời đi, hắn cũng không lên tiếng ngăn cản.

Vương Tử Câm thấy Cố Trường Ca vẫn đang nhìn chằm chằm vào "Vương Vô Thương", nàng còn tưởng rằng chuyện vừa rồi khiến hắn suy nghĩ nhiều, hiểu lầm quan hệ giữa Vương Vô Thương và nàng.

Lúc ở Tiên vực, nàng không nhìn ra Vương Vô Thương có ý tứ gì khác với bản thân nàng, ngược lại hắn còn có ý đồ tác hợp cho nàng và La Huyền.

Không hiểu sao hôm nay Vương Vô Thương lại nói ra lời này?

"Ta cũng không biết vì sao hắn lại nói mấy lời như thế?”

Vương Tử Câm giải thích.

"Trước đây ta và hắn vốn không hề thân thiết."

"Nếu không thân thiết thì sao nàng phải giải thích?"

"Chột dạ sao?"

Cố Trường Ca liếc nàng một cái.

Ngược lại hắn có chút tò mò, cái người tên "Vương Vô Thương" này rốt cuộc là ai.

Tuy người thường không thể cảm nhận được nhưng hắn có thể cảm thấy sâu trong nguyên thần của tên này có lưu lại một luồng khí tức khác.

Vì thế vừa rồi Cố Trường Ca đã cố ý nhìn sâu trong nguyên thần của hắn, đúng lúc thấy có một cỗ quan tài huyết sắc to bằng bàn tay đang ngủ say. Chẳng qua là quan tài được giấu ở nơi rất sâu, người thường hẳn là không thể phát hiện được.

Cũng chỉ có những người đạt cảnh giới như Cố Trường Ca bây giờ mới có thể liếc mắt một cái đã phát hiện điều dị thường. Thủ đoạn như vậy cũng không phổ biến đâu!

Vương Tử Câm nghẹn lời. Đúng nhỉ! Sao nàng phải giải thích?

"Ta như vậy không phải là sợ chàng hiểu lầm sao, giận rồi à?”

"Ai mà biết hắn lại chạy đến Nhân Tổ Điện giống như bị bệnh thần kinh vậy chứ. Còn nói mấy lời khó hiểu nữa.”

Nàng lẩm bẩm.

"Sao ta lại tức giận, đó đúng là một tên kỳ quái."

Cố Trường Ca khẽ cười, không đùa giỡn với nàng nữa.

Còn chuyện Vương Vô Thương rốt cuộc đang che giấu bí mật gì thì kỳ thật Cố Trường Ca cũng không quan tâm lắm. Miễn là không cản trở kế hoạch của hắn là được.

Hắn quản nhiều đến chuyện Vương Vô Thương này có thân phận thế nào làm gì.

Vương Tử Câm cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy hôm nay Vương Vô Thương có vẻ đặc biệt kỳ lạ.

Sau đó, Cố Trường Ca định khởi hành rời khỏi thượng giới, nhưng trong thời gian này lại có tin tức về Luân Hồi chi địa từ Nguyệt vương truyền đến.

"Sau khi uống tiên tửu chắc phải mười ngày nửa tháng Sở Sở mới tỉnh lại..."

“Chàng định đi sao?”

Vương Tử Câm nhận ra ý định của hắn, nàng liếc hắn một cái, mất hứng nói.

Cố Trường Ca đến từ Tiên vực mà cũng không ở cùng Giang Sở Sở mấy ngày, nói với nàng mấy câu, chưa gì đã định đi rồi sao? Theo nàng thấy, cho dù Cố Trường Ca có làm chuyện gì đi nữa thì cũng lộ ra mùi cặn bã nồng nặc. Đối với người cưới hỏi đàng hoàng như Giang Sở Sở mà cũng mặc kệ không quan tâm.

Hơn nữa, hắn không nhìn thấy Sở Sở không khỏe sao? Cũng không biết ở lại quan tâm nàng? Thật đúng như câu nói kia, nước chảy vô tình!

Nghĩ tới đây, Vương Tử Câm lại tức giận muốn đánh chính mình, không hiểu sao nàng lại thích một tên như vậy?

Thứ nhất là không hiểu lòng người, thứ hai là không ôn nhu săn sóc, hơn nữa còn thường xuyên bỏ mặc các nàng không quan tâm, giống như có hắn hay không có hắn cũng như nhau vậy.

"Được rồi, ta cũng không thiếu chút thời gian này."

Cố Trường Ca cũng không ngờ oán miện của nàng lại lớn như thế.

Thiếu chút nữa đã bị viết ba chữ "tra nam tử" lên mặt rồi.

Vương Tử Câm thật sự rất khác với những nữ tử khác, nàng không thèm để ý đến thân phận của hắn mà ngược lại là quan tâm đến cảm xúc của chính nàng nhiều hơn.

Nói chuyện thẳng thắn, không hề che giấu.

Lúc Cố Trường Ca ở chung với nàng đúng là rất thoải mái.

Vương Tử Câm cũng không nghĩ tới hắn thật sự đồng ý, mấy câu giận dỗi mà nàng định nói với hắn cũng đành nuốt xuống.

"Thôi vậy, ta biết chàng cũng còn rất nhiều chuyện phải lo.”

"Đúng là không thể lãng phí thời gian vào những chuyện này được."

Nàng khoát tay áo, xoay người khập khễnh đi vào Nhân Tổ Điện. Cố Trường Ca lắc đầu, có chút bất đắc dĩ đi tới ôm nàng lên. Vì vở kịch này hắn đã bố trí cả đời, dù sao cũng không thiếu một chút thời gian như vậy.

Hết chương 2293.
Bạn cần đăng nhập để bình luận