Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1636: Hi vọng cuối cùng

Chương 1636: Hi vọng cuối cùng

“Thiên tượng lại thay đổi rồi. Xem ra lần Vực Ngoại Thiên Ma tấn công này sẽ càng đáng sợ hơn, không biết chúng ta còn có thể ngăn cản hay không.”

“Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho hi vọng xuất hiện.”

Tại Kiếm Huyền đại thế giới, trong một tòa lầu các cực kỳ huy hoàng và đồ sộ có rất nhiều đạo thân ảnh cường hãn vô song hội tụ sừng sững ở đó.

Xung quanh những thân ảnh này còn có có rất nhiều tế đàn tọa lạc.

Tế đàn được đắp thành bởi các loại kỳ thạch, thần huy chảy xuôi, thần hà xen lẫn, một bên thạch bích còn khắc lục không ít thạch khắc mơ hồ.

Mặc dù vậy nhưng bọn hắn vẫn có thể hiểu rõ được, đây là thứ do Thượng Cổ tiên dân lưu lại khi chống cự với Vực Ngoại Thiên Ma.

Nhưng những ghi chép dạng này rất ít, nhất là đã qua mấy trăm vạn năm rồi nên bọn hắn chỉ có thể tìm được rải rác vài câu, hoàn toàn không thể tái hiện lại được bi tráng trước đây và cũng không thể nào tìm được biện pháp giải quyết.

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết, đợi một ngày bị tan biến sao?”

Trong mấy thân ảnh có người mở miệng, ánh mắt bình thản, lại ẩn chứa ý chí đáng sợ như bão táp.

“Chưa tới bước đường cùng thì không ai có thể nói rõ được điều gì đâu?” Một đạo thân ảnh khác mở miệng, âm thanh của nàng êm dịu, tư thái uyển chuyển nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt trong veo.

“Lời Tuyết Kiếm Tiên nói cũng có đạo lý, chưa tới bước đường cùng thì không ai có thể nói rõ được điều gì, dù sao từ quẻ tượng lần này, ta có thể thấy rằng chúng ta vẫn còn có một tia hy vọng.”

Một vị lão đầu tóc trắng run lẩy bẩy nói, hắn mặc một đạo bào đơn giản mộc mạc, tóc búi lên, trong tay còn cầm một thanh kiếm gỗ, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay nhưng đám người ở đây cũng không dám khinh thường.

Trong Kiếm Huyền đại thế giới vẫn lưu truyền một câu nói như này, thiên hạ Kiếm Tiên sinh ra Thục tông.

Mà vị lão đầu tóc trắng trước mắt này chính là một vị lão Kiếm Tiên của Thục tông, năm đó ở sâu trong đại dương vô biên, hắn chỉ dùng một kiếm đã có thể chém chết hung thú có cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên khiến mười ba châu chấn kinh.

Mặc dù bây giờ khí huyết của hắn suy yếu nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn và sâu không lường được.

“Mấy vị đạo huynh đi tiêu diệt ngọn nguồn tai hoạ đều một đi không trở lại, cũng không hề có một chút tin tức nào, rất có thể bọn hắn đều đã lành ít dữ nhiều, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thật tốt để liều mạng với đám Vực Ngoại Thiên Ma kia thôi.”

Một người khác cũng nói, mặt mũi hắn quê mùa, trên mặt còn có một vết sẹo cực kỳ rõ ràng nhưng trong đôi mắt lại có thể nhìn thấy từng tia kiếm quang đang lưu chuyển khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đám người này cũng là tồn tại Lục Địa Kiếm Tiên còn sót lại ở Kiếm Huyền đại thế giới, là những người đứng ở đỉnh phong.

Mặc dù còn có một vài Lục Địa Kiếm Tiên ẩn tàng rất sâu, chưa từng lộ diện nhưng số lượng cũng không quá nhiều.

Có thể nói lúc này bọn hắn chính là hi vọng cuối cùng của Kiếm Huyền đại thế giới và cũng là chiến lực mạnh mẽ nhất.

Tuy số lượng kiếm tu còn lại rất nhiều nhưng vẫn không có tác dụng trong việc quyết định khả năng thành bại, nếu cuối cùng đại quyết chiến bùng nổ thì mọi người vẫn còn phải ký thác hy vọng lên người bọn hắn.

“Căn cứ vào quẻ tượng thì lần này, khi chúng ta lâm vào nguy nan thì sẽ có người đứng ra giúp chúng ta lật ngược lại khó khăn, chỉ là rốt cuộc người kia là ai đây?”

Lão Kiếm Tiên của Thục tông lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn về phía tế đàn.

Đây là tế đàn do mấy tiên dân cổ lão lưu lại. Phía trên ẩn chứa ý chí của anh linh bất diệt, lúc mấu chốt còn có thể có tác dụng vô cùng tuyệt vời.

Bây giờ bọn hắn dùng tòa tế đàn này để chiêm bốc, muốn nhìn trộm tương lai thật rõ, kết quả mà bọn hắn lấy được là mặc dù con đường phía trước rất xa vời nhưng lại ẩn chứa một vòng sáng yếu ớt.

Cái vòng sáng yếu ớt này cũng đã trở thành tín niệm để bọn hắn tiếp tục kiên trì.

“Triệu tập đại quân, trước tiên tụ hợp ở bên kia chiến trường, ta cảm nhận được sự áp chế của thiên địa đối với đám Vực Ngoại Thiên Ma kia đang dần suy yếu.”

“Rất có thể Chí cường giả trong số bọn hắn sẽ nhờ vào đó mà hạ xuống từ thiên ngoại...” Lão Kiếm Tiên thở dài một tiếng, sau đó thân ảnh nhẹ nhàng giống như hóa thành một trận thanh phong rồi rời khỏi nơi đây.

Cường giả còn lại cũng cực kỳ trầm mặc, lần lượt rời khỏi, chỉ có mấy người lóe lên tâm tư khác thường trong mắt.

Hơn nửa năm trước, đột nhiên ở thiên ngoại xuất hiện một đạo khe hở đáng sợ vắt ngang vô tận, bên trong khe nứt này có Vực Ngoại Thiên Ma cuồn cuộn không dứt buông xuống, mang đến tai họa lớn cho bọn hắn.

Nhưng điều may mắn duy nhất chính là ý chí của mảnh thiên địa này chống lại đám Vực Ngoại Thiên Ma kia khiến cường giả trong đó khó mà hạ xuống mặt đất được, chỉ có thể đứng ở vực ngoại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vết cắt.

Nếu như bọn hắn bạo phát ra uy áp và khí tức cường đại tuyệt đối ở đây thì ngay lập tức sẽ bị quy tắc thiên địa áp chế.

Bọn hắn rất cẩn thận, lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn nên tới nay cũng không hề để chân thân hạ xuống.

Ầm!

Mà đúng lúc này, toàn bộ sinh linh Kiếm Huyền đại thế giới đều cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng đang phủ xuống từ thiên ngoại, dường như có một mảnh Vạn Cổ Thanh Thiên sắp đè sập tới, đại ý chí của vũ trụ cũng bị nghiền ép, rơi xuống khiến cho toàn thân mọi người nổ tung, ai cũng không nhin được mà rùng mình.

Toàn bộ sinh linh đều phát lạnh khắp người, run rẩy đến cực hạn, hoảng sợ nhìn về phía thiên ngoại.

Hết chương 1636.
Bạn cần đăng nhập để bình luận