Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2356: Tây Thi đậu phụ

Chương 2356: Tây Thi đậu phụ

Ban đầu, ngày nào Vương Tiểu Ngưu cũng chờ lão đạo sĩ kia tới đón hắn, để đến bây giờ chết lặng. Hắn cảm thấy, có phải lão đạo sĩ kia đang lừa gạt, trêu đùa hắn hay không?

"Nhãi ranh đừng nói lung tung, lỡ như tiên nhân làm vậy là để khảo nghiệm ngươi thì sao, sao tiên nhân có thể vô duyên vô cớ đi lừa gạt một hài tử như ngươi được chứ?"

Nghe vậy Vương Nhị Ngưu vội vàng quát lớn, đương nhiên sẽ không cho rằng lão đạo sĩ kia sẽ lừa gạt Vương Tiểu Ngưu, có lẽ là bị chuyện gì làm chậm trễ.

Hoặc đang muốn khảo nghiệm Vương Nhị Ngưu, xem hắn có thành tâm hay không.

Không phải mấy truyền kỳ về tiên nhân được lưu truyền trong dân gian cũng đều có những chuyện như vậy sao? 'Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai' nếu như thành tâm thành ý thì sắt đá cũng phải cảm động. Tuy vậy nhưng trong lòng Vương Nhị Ngưu vẫn có chút tiếc nuối.

Nếu Vương Tiểu Ngưu thực sự có thể được tiên nhân coi trọng thì đến lúc đó hắn cũng nở mày nở mặt, được thôn dân xung quanh tâng bốc.

Trong khoảng thời gian này, hắn đều kìm nén lại, không nói ra chuyện này, còn dặn dò Vương Tiểu Ngưu chớ nói lung tung.

Cố Trường Ca lặng lẽ nhìn một nhà ba người, bởi vì cầu chữ tiên mà trong nội tâm sinh ra chút khác thường.

Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Ca vẫn đi theo phía sau Vương Nhị Ngưu ra đồng làm việc, ánh bình minh chậm rãi hiện lên bên kia đỉnh núi.

Từng tia nắng nhè nhẹ chiếu xuống bao phủ đỉnh núi và ngọn cây, không có tiếng xe ngựa ồn ào náo động, cảnh vật vẫn luôn yên bình.

Mà Vương Tiểu Ngưu vẫn đi tới trường tư thục ở phía Đông đầu thôn như thường lệ.

Chẳng qua hôm nay hắn có chút kích động và háo hức bởi vì có thể nhìn thấy vị Tô tỷ tỷ xinh đẹp như tiên kia. Trong mắt tất cả những hài đồng ở Thanh Sơn thôn, không có nữ tử nào xinh đẹp hơn Tô tỷ tỷ.

Vào ngày này hàng tháng, Tô tỷ tỷ đều sẽ xuất hiện ở trường tư thục để dạy cho bọn hắn đọc sách viết chữ.

Thậm chí có một số người lớn cũng chạy đến, đứng ở bên ngoài thư viện vụng trộm nhìn Tô cô nương, ai cũng đều có lòng yêu thích cái đẹp.

Ngày bình thường Tô cô nương ở trong phòng trúc cũng không có ai dám đến quấy rầy.

Trừ phi thật sự gặp phải vấn đề gì phiền phức hoặc bệnh khó chữa cần nàng cứu trị. Nhưng không người nào dám quên, thân phận của vị Tô cô nương này vẫn là một tu sĩ cường đại.

Bên trong thư viện, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra, như gió xuyên qua tán cây, tràn ngập sức sống. Tất cả hài đồng đều ngồi nghiêm túc, cẩm quyển sách lên, lớn tiếng đọc to.

Một vị bạch y nữ tử mang bồ sa che khuất dung nhan chỉ lộ ra một đôi đồng tử long lanh như nước chậm rãi đi tới. Một tay của nàng cầm lấy cuốn sách, tay còn lại để ở sau lưng, dường như trên mặt còn mang theo một chút ý cười.

Thỉnh thoảng lại dùng quyển sách gõ nhẹ lên đầu hài tử không tập trung một cái.

Dáng người bạch y nữ tử cao gầy xuất chúng, tựa như một cây tiên ba, tóc vén lên lộ ra phần cổ thon dài trắng nõn, nhưng lại có vài sợi tóc xanh thả nghiêng xuống, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đoan trang giống như trích tiên không nhiễm bụi trần.

Trong miệng người dân ở Thanh Sơn thôn, nàng chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Vị Tô cô nương kia đã ra tay cứu giúp tất cả mọi người, giải quyết hết trận ôn dịch ở nhiều thôn trấn xung quanh. Thật ra cho tới nay, chưa có ai nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng. Có lúc nàng đội nón, có lúc đeo tấm lụa mỏng, không để lộ khuôn mặt thật.

Tuy nhiên điều này cũng không thể làm giảm những đồn đoán khác nhau của mọi người về chân dung của nàng.

Dưới lớp khăn che mặt chắc chắn là một dung nhan khuynh nước khuynh thành, đẹp như tiên nữ.

Chẳng mấy chốc buổi đọc sáng nay đã kết thúc, bạch y nữ tử cũng cho đám hài đồng nghỉ ngơi một chút, tí nữa sẽ dạy cho bọn hắn học chữ sau.

Đối với nàng mà nói, thuận tiện dạy những đám hài đồng những thứ này cũng có thể xem như một thú vui. Xây nhà ở chốn phàm trần không có tiếng xe ngựa lớn, hái cúc dưới hàng rào, thong thả ngắm Nam Sơn. Đây chính một bức chân dung khắc họa về sinh hoạt của nàng ở hiện tại.

Cách xa giới tu hành, cách xa những người quen cũ, cách xa cuộc sống 'ngươi lừa ta gạt', tranh chấp sinh tử, thật sự là vô lo vô nghĩ, tự do tự tại đúng nghĩa.

Chỉ là đôi khi không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn buồn bã.

Nhưng đây là sự lựa chọn của nàng,

"Tiểu Ngưu, ngươi nhớ nói tốt vài câu giúp tỷ tỷ ta nha…"

"Sáng nay nàng lại dặn dò ta lần nữa, nếu ngươi không nói giúp ta, sau này ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."

Bên cạnh Vương Tiểu Ngưu, một tiểu nữ hài thắt hai bím tóc, lúc này đang chớp chớp đôi mắt to nói chuyện với hắn, nhờ hắn giúp đỡ.

Mấy tiểu hài tử ở bên cạnh sau khi nghe thấy đều tiến tới vây quanh giống như tham gia náo nhiệt.

"Ta biết rồi, cứ giao cho ta, Nhị Nha."

"Ta nhất định sẽ thuyết phục Cố thúc đồng ý."

Vương Tiểu Ngưu nhìn tiểu cô nương trước mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng, đắc ý vỗ ngực cam đoan.

"Hì hì, Tiểu Ngưu, ngươi thật tốt."

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Vương Tiểu Ngưu, tiểu cô nương lập tức cảm thấy hài lòng, nở nụ cười tươi. Sau đó, tròng mắt của nàng đảo một vòng, vừa cười hì hì vừa nói:

"Tỷ tỷ của ta là Tây Thi đậu phụ nổi danh trong thôn, nam tử theo đuổi nàng đều xếp hàng dài từ đầu đến cuối thôn, ngoại trừ Tô tỷ tỷ ra thì không ai xinh đẹp hơn tỷ tỷ ta."

Hết chương 2356.
Bạn cần đăng nhập để bình luận