Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2313: Tại sao lại tự tìm đường chết như vậy?

Chương 2313: Tại sao lại tự tìm đường chết như vậy?

Từ bờ biên giới bên này có thể thấy được một hàng dấu chân nhuốm màu máu lan ra tận bên ngoài.

Thiên địa ầm ầm kêu gào, cả vũ trụ đều chìm trong hắc ám hỗn loạn, sấm sét đỏ thẫm như máu bổ xuống từng hồi từng hồi, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Nguyệt vương mặc một bộ đồ thuần sắc trắng, nhìn như trống rỗng rực rỡ, kì thực trên khuôn mặt trắng nõn lại rất bình tĩnh. Nàng dùng Tiên Vương Khí bảo vệ bản thân rồi bắt đầu đi về biên giới phía bên kia.

Váy của nàng nhuộm đầy máu, có thể thấy được miệng vết thương đã xuất hiện ở vài nơi trên cơ thể nàng là do quy tắc đại đạo đáng sợ xé rách. Những vết thương nhìn thấy mà giật mình. Đi khỏi bờ bên này mấy chục bước đã là giới hạn cao nhất của nàng, tiếp tục đi về phía trước chỉ có kết cục nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng sau hồi lâu suy nghĩ do dự, Nguyệt vương quyết đoán tế xuất Tiên Vương Khí, tiếp tục đi tới bên kia biên giới.

Cả không gian tối tăm mênh mông, nhưng lại có ánh sáng mơ hồ lộ ra.

Nơi đó có một vầng trăng tròn mơ hồ treo cao, trong sáng và xinh đẹp, nhẹ nhàng rải ánh sáng xuống.

Từng luồng vật chất mờ mịt như sương mù chầm chậm bay ra từ bốn phương tám hướng, lộng lẫy vô cùng.

Nhưng biên giới bên này lại không thể nhìn rõ được vầng trăng tròn ấy, càng không nói đến việc thăm dò lai lịch của nó. Nguyệt vương nhớ lại sự tín nhiệm và lời dặn của Cố Trường Ca nên mới hạ quyết tâm mạo hiểm như vậy.

Vì thế nàng chỉ có thể cắn răng tiếp tục cất bước về phía bờ bên kia biên giới.

Tuy nàng là Tiên Vương, nhưng khi luồng lực lượng khổng lồ kia ép xuống thân thể, nàng cũng cảm giác giống như có một thanh Tiên Đạo cổ đao chém xuống khiến cơ thể nàng nứt toạc và hiện lên vô số vết thương đáng kinh ngạc.

Mỗi một bước đi thì áp lực phải chịu đựng lại tăng lên gấp mấy lần.

Đến bây giờ, ngay cả Tiên Vương Khí của nàng cũng xuất hiện vết nứt, có vẻ không thể tiếp tục chống đỡ nữa rồi.

Nhưng khoảng cách với biên giới trước mắt lại còn rất dài.

Giờ đây, khoảng cách ấy trong mắt Nguyệt vương thật sự là khoảng cách xa không thể với tới, không có khả năng chạm đến.

Lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu, những Chí cường giả đã từng lưu lại dấu chân trên bờ bên kia biên giới phải có tu vi và thực lực mạnh cỡ nào.

Có lẽ đã vượt qua cấp độ Tiên Vương và đặt chân đến một cảnh giới khác.

"Thật sự chỉ có thể đi tới nơi này thôi sao?"

Trong lòng Nguyệt vương ít nhiều gì vẫn có chút không cam lòng, nàng là người đã thành tựu Tiên Vương ở thời đại như bây giờ kia mà.

Tuy thiên phú của nàng không bằng những người cùng cấp khác nhưng nàng chưa bao giờ dám lười biếng. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nàng luôn luôn chăm chỉ tìm hiểu đạo pháp, muốn thăng cấp lên lĩnh vực cao hơn. Nhưng dường như nàng luôn bị một giới hạn nào đó cầm chân, khóa chặt và không thể tăng tiến.

Mặc cho nàng cố gắng như thế nào, tu vi của nàng cũng không có bất kỳ sự thay đổi hay biến động nào.

Giờ đây, nàng đứng trên mặt biển nối liền hai giới nhưng ngay cả việc tiến lên mấy bước tới bờ bên kia cũng trở nên vô cùng khó khăn.

"Vì thế ta mới muốn có được sự trọng dụng của hắn, hy vọng trước khi tai họa loạn thế tiến đến ta có thể bảo vệ chính mình."

Trong lòng nàng dâng lên vài phần chua xót.

Lúc này, ngay cả Tiên Vương đạo quả cũng đã xuất hiện vết nứt và có dấu hiệu không ổn. Dù sao đây cũng là vị trí Tiên Vương mà trước đó nàng đã đạt được nhờ vào di trạch của tiền nhân.

Nguyệt vương cũng không cầu xin điều gì xa vời.

Nàng lại thử tiến về phía trước mấy bước, trên cánh tay trắng nõn như tuyết liền hiện lên vô số vết thương dày đặc, giống như bị dao sắc cứa rách.

Ở chỗ này, Sinh Mệnh lực hùng hồn của Tiên Vương cũng hoàn toàn không có tác dụng, thậm chí tốc độ mà sinh mệnh lực trôi đi còn nhanh đến ngoài tưởng tượng.

Nguyệt vương không nén được mà phát ra tiếng kêu gào đau đớn, nàng cảm nhận được vị tanh trong cổ họng, suýt nữa đã không kìm được khiến máu tươi cuồn cuộn trào ra. Đến vị trí này, đại đạo như một thanh đao giáng xuống, nó phát ra tiếng kêu ong ong nặng nề. Nàng không thể quay đầu trở về, thậm chí là không thể nhúc nhích.

Cho dù chỉ xoay người một cái cũng có thể phá vỡ tình cảnh hiện tại, thân thể khó mà sụp đổ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt này, Nguyệt vương cảm giác mình đã đạt tới một giới hạn nào đó. Ngay cả Tiên Vương Khí cũng sắp sụp đổ tan rã thì áp lực phía trước bỗng nhiên giảm đi, tất cả sức mạnh kinh khủng vừa ép xuống cơ thể nàng chợt rút lui như thủy triều, trong khoảnh khắc đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bốn phía lập tức quay về yên tĩnh, dường như nàng đang đứng trong một bến cảng yên tĩnh nào đó.

Điều này làm cho Nguyệt vương sinh ra hoài nghi, có phải đây là ảo giác của bản thân hay không, có lẽ là giây phút mơ màng cuối cùng trước khi thần hồn sụp đổ?

"Tại sao ngươi lại muốn tự tìm đường chết như vậy?"

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt khiến Nguyệt vương lập tức phục hồi tinh thần lại, ý thức cũng bắt đầu tỉnh táo hơn. Một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt nàng, dường như bên cạnh hắn còn có một nam tử trẻ tuổi đang tò mò đánh giá nàng.

Hết chương 2313.
Bạn cần đăng nhập để bình luận