Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1287: Tam Sơn Chủ mời khách

Chương 1287: Tam Sơn Chủ mời khách

"Sư tôn!"

Tiêu Dương cắn chặt hàm răng, vô cùng không cam lòng, nhưng nếu như để hắn giao thủ với Cố Trường Ca, vậy cho dù hắn có một trăm cái mạng, cũng không đủ giết đối phương.

"Chuyện hôm nay, chính là ân oán của đại sư tỷ ngươi và Thiên Lộc Huyền Nữ, chúng ta thân là người ngoài, không có quyền can thiệp."

Nhị Sơn Chủ than nhẹ một tiếng, trong lòng tương tự có chút không cam lòng, dù sao lúc trước sau khi Trần Tố Vân rời khỏi Thiên Lộc thành, cũng là hắn thu nàng làm đệ tử.

Qua nhiều năm sống chung như vậy, làm sao lại không có tình cảm chứ?

Sau đó, ống tay áo của Nhị Sơn Chủ cuốn một cái, cổ linh màu vàng rơi vào trong chiến trường cổ hóa thành một vệt ánh sáng, bay trở về trong tay áo hắn, rồi hắn mang theo Tiêu Dương, hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt rời khỏi nơi đây, không muốn ở lâu.

Tất cả đệ tử thấy Nhị Sơn Chủ lựa chọn tránh né rời đi, trong lòng bọn hắn đầy căm phẫn cũng ngẩn ngơ.

Rõ ràng Nhị Sơn Chủ ngoài ý muốn tận mắt nhìn thấy đệ tử của mình bị người ngoài giết chết, hắn lại còn có thể nhịn được như thế, vậy mà hắn không hề làm gì, còn mang theo Tiêu Dương quay người rời đi.

Rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng được, vô cùng phẫn nộ và uất ức.

Có điều ở dưới ánh mắt lạnh lùng của A Đại quét tới, bọn hắn lại không nhịn được rùng mình một cái, không dám nhiều lời. Người kia toàn thân màu đen giống như tháp sắt kinh khủng, mang đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, uy áp to lớn, chính là muốn nổ tung da thịt người ta.

Điều ấy làm cho bọn họ cảm thấy rất uất ức, rõ ràng là đang ở trên địa bàn của chính mình, nhưng ngay cả lời nói cũng không dám nói nhiều một câu.

Sau khi mấy vị sơn chủ còn lại thấy Nhị Sơn Chủ dẫn đầu rời đi, bọn hắn cũng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca thật sâu, rồi bóng người tự nhiên biến mất tại chỗ, thật sự là đoán không ra mục đích hắn tới đây.

Nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở, ánh mắt của Cố Trường Ca khẽ híp một cái, xem ra giết Trần Tố Vân kia, chính là đả kích không nhỏ đối với khí vận chi tử.

Giá trị cừu hận đã một phát kéo đầy, còn khí vận đã soạt soạt soạt rơi hướng xuống dưới. Có điều đối phó với khí vận chi tử có loại tính cách này, không có cách nào tốt hơn là làm hắn tự mình trải qua đau đớn một lần.

Cái gọi là không biết đau khổ của người khác, chớ khuyên người khác rộng lượng.

Hiện giờ, hắn hiểu được sự đau đớn của người khác, cũng không biết có thể thật sự rộng lượng một lần hay không?

"Chúc mừng Thiên Lộc Huyền Nữ báo được đại thù."

Ánh mắt của Tam Sơn Chủ chớp lên, lúc này lại đi tới từ phía sau, chắp tay cười nói hướng về phía Thiên Lộc Huyền Nữ và Cố Trường Ca.

Đối với việc Trần Tố Vân bỏ mình, hắn rõ ràng cũng không có quan tâm bao nhiêu.

Lúc trước, Trần Tố Vân trốn đến Cửu Đại sơn, lúc quỳ ở dưới sơn môn, hắn là người đầu tiên từ chối.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn lay chuyển được Nhị Sơn Chủ, làm cho hắn mềm lòng, thu nhận nàng làm đệ tử.

Bây giờ, Tam Sơn Chủ tận mắt thấy được tu vi của Cố Trường Ca, trong lòng của hắn hơi run lên một cái, vì một đòn tùy ý vừa mới ra tay kia ít nhất cũng là cấp độ của kẻ thành đạo mới có thể chống đỡ.

Kẻ thành đạo chỉ chừng ấy tuổi, thật sự là làm tim của Tam Sơn Chủ đập nhanh, nhịn không được hoài nghi, nam tử kia đến cùng có phải đến từ Tiên Vực trong truyền thuyết hay không?

Có điều cho dù là Tiên Vực trong truyền thuyết, sợ cũng không có kẻ thành đạo ở độ tuổi này, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng. Sách xưa cũng không chưa có ghi chép như thế.

Cho nên trong lòng của Tam Sơn Chủ càng muốn kết giao, không dám khinh thường lạnh nhạt.

"Đạo hữu khách khí, lần này báo được đại thù, vẫn là phu quân thiệt thòi nhiều nhất. Không phải vậy ta cũng không biết đến bao giờ mới có thể thay sư tôn báo thù."

Thiên Lộc Huyền Nữ lắc đầu, mỉm cười nói, đồng thời, nàng rất tự nhiên kéo cánh tay Cố Trường Ca lại, dường như rất là ân ái, dáng vẻ một khắc cũng không muốn buông tay.

"Công tử bằng chừng ấy tuổi, đã có thực lực làm cho lão hủ khâm phục, nếu so sánh với công tử, lão hủ tuổi đã cao, thật đúng là sống vô dụng rồi."

Thái độ của Tam Sơn Chủ đối đãi với Cố Trường Ca cũng cực kỳ coi trọng, trong lời nói của hắn không thiếu mấy phần khách khí và lấy lòng.

Cho dù hắn là kẻ thành đạo lâu năm, thời gian thành đạo còn lâu hơn so với Thiên Lộc Huyền Nữ, nhưng vẫn như cũ cảm giác được Cố Trường Ca sâu không lường được.

"Vô Địch, phân phó, Đệ Tam Sơn hôm nay sắp xếp yến hội, chúc mừng Huyền Nữ đạo hữu báo được đại thù."

Sau đó, Tam Sơn Chủ lại phân phó nói với Cổ Vô Địch đứng ở phía sau lưng.

Còn làm như vậy có đắc tội với Đệ Nhị Sơn, làm cho Nhị Sơn Chủ tức giận hay không, hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Dù sao trước đó thật lâu, hai người cũng đã không nể mặt nhau, nhiều khi làm việc cũng không kiêng dè đối phương chút nào, chẳng hạn như chuyện cầm quyền giữ Cửu Sơn Tiên Ấn lần này.

Nếu không phải hắn cố ý muốn tỷ thí, Nhị Sơn Chủ tuyệt đối sẽ bỏ mặc Đệ Tam Sơn, lấy Cửu Sơn Tiên Ấn truyền cho Tiêu Dương.

"Vâng, sư tôn."

Cổ Vô Địch nhận được phân phó, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Ca một chút, sau đó hắn bước nhanh rời đi. Hiện tại, hắn thấy thái độ của Tam Sơn Chủ, rõ ràng còn chưa biết thân phận của Cố Trường Ca, điều ấy làm trong lòng hắn có chút phức tạp, chỉ hi vọng đến thời điểm Cố Trường Ca hủy diệt Cửu Đại sơn, Tam Sơn Chủ thông minh một chút, không cần cố gắng phản kháng, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.

Rất nhanh, chuyện hôm nay đã truyền khắp Cửu Đại sơn.

Cho dù là có không ít đệ tử vì bế quan chưa từng tiến đến quan sát cuộc chiến đều vô cùng chấn động, bọn hắn không nghĩ tới Đại sư tỷ Trần Tố Vân lại bị người khác dùng phương thức như vậy giết chết, dù sao chuyện ấy cũng có hơi làm cho bọn hắn thổn thức và tức giận.

Có điều mấy vị sơn chủ cũng chưa nói cái gì, bọn hắn làm đệ tử còn có thể có biện pháp gì đây?

Nếu như bọn hắn tiến lên khiêu khích, dựa vào mức độ ra tay độc ác lúc trước của Cố Trường Ca, sợ là sẽ không lưu lại một mạng cho bọn hắn.

Trong điện chủ của Đệ Tam Sơn, tiên vụ lượn lờ, vàng son lộng lẫy, kinh khí nồng nặc tràn ngập, có phù văn ở trên vách tường, xen lẫn lấp lóe phía trên ngọc trụ giống như tiên cảnh.

Trong tiệc rượu, ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ.

Rất nhiều nữ đệ tử có dung mạo động lòng người đang uyển chuyển múa với ống tay áo dài, dáng người thướt tha, vui tai vui mắt.

Tam Sơn Chủ cố ý phân phó đệ tử, đi chuẩn bị rất nhiều thánh quả linh cầm thu thập được những năm gần đây, xào nấu thành đồ ăn ánh sáng lập lòe, linh khí bốn phía, có thần hi kinh người tràn ngập.

Thậm chí có thể thấy được bên ngoài một vài món ăn có bóng mờ lập lòe hiện lên, khí tức đáng sợ, dường như sắp từ trong hư không biến thành thật, làm cho sắc mặt không ít đệ tử đều trắng bệch.

Đây là hung thú cổ xưa đang dừng chân trong tinh hải phía sau Đệ Tam Sơn, sống ngàn vạn năm, sức mạnh ngập trời, bây giờ lại bị bắt tới xem như đồ ăn.

Nếu như tu sĩ bình thường ăn chút thịt ở nơi đây, chỉ sợ bọn hắn đều sẽ nổ tung.

"Lão hủ kính Trường Ca công tử một chén."

"Nếu như sau này ta có dịp rời Cửu Đại sơn, mong Trường Ca thiếu chủ chiếu cố một phen."

Tam Sơn Chủ mặc áo đen nói một tiếng, mặt của hắn ta mỉm cười, ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Trường Ca, nhường vị trí trung tâm cho hắn, đồng thời giơ chén rượu đồng thiếc trong tay lên, mời rượu Cố Trường Ca.

Hết chương 1287.
Bạn cần đăng nhập để bình luận