Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1475: Ta nghĩ hắn hẳn là có nỗi khổ riêng

Chương 1475: Ta nghĩ hắn hẳn là có nỗi khổ riêng

"Những chuyện này một tý ta sẽ giải thích rõ cho ngươi, bao quát tất cả mọi chuyện sau khi chúng ta tách ra."

Trong mắt Giang Thần hiện lên 1 tia hận ý, sau đó nói một cách bình tĩnh.

Tuy những chuyện này rất dài, nhưng đối với Giang Thần nó chỉ như vừa xảy ra vào ngày hôm qua vậy, nhiều hình ảnh rõ mồn một trước mặt hắn.

Tiêu Nhược Âm gật đầu một cái, có chút hiếu kỳ.

Nàng cảm thấy Giang Thần rất khác trước kia, trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

"Lúc đó Cố Trường Ca chỉ lừa gạt ngươi thôi, từ lúc hắn vừa đem chúng ta ra khỏi nhà lao thì đã không có lòng tốt rồi."

"Những bia đá đo thiên phú kia đều bị hắn động tay chân, trừ ngươi ra thì tất cả mọi người đều không thể kiểm trắc được thiên phú."

"Như thế hắn liền có thể danh chính ngôn thuận đuổi chúng ta đi, hơn nữa ngươi còn yên tâm."

"Cố Trường Ca chỉ mang một tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa mà thôi.... Hắn còn tàn khốc lạnh nhạt hơn bất kỳ ai..."

Giang Thần mở miệng một cách chậm rãi, từ từ kể lại tất cả sự tình xảy ra trong thời gian này.

Từ sau khi tách ra với Tiêu Nhược Âm, đến khi bị Cố Trường Ca đuổi tận giết tuyệt, sau đó là đủ loại sự tình trong Thái Hư Thần Mộ, đều được kể lại.

"Cái gì...."

"Sao có thể thế..."

Nghe đến đây Tiêu Nhược Âm sững sờ, thân thể hơi run, khó mà tin được, nàng thấy đầu mình ông ông.

Nàng luôn luôn tu hành tại Đạo Thiên Tiên Cung, vài lần nghe được không ít chuyện của Cố Trường Ca qua miệng của các đồng môn, trưởng lão.

Cho nên nàng luôn tưởng rằng Cố Trường Ca là một người ôn nhuận như ngọc, phiên phiên giai công tử, không nhiễm trần thế, giống như trích tiên hạ phàm.

Nhưng sau khi nghe lời kể của Giang Thần thì lại khiến cho cả người nàng dại ra, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nếu tất cả lời của Giang Thần đều là thật thì Cố Trường Ca đáng sợ đến nhường nào?

Bộ dáng hắn đối xử với mình chỉ là một góc của tảng băng chìm, hay đó chủ là nguỵ trang?

Việc này khiến Tiêu Nhược Âm rùng mình một cái, trước đó nàng đã nghĩ Cố Trường Ca quá đơn giản rồi.

"Những lời ngươi nói đều là thật sao?"

Thanh âm của Tiêu Nhược Âm dần run rẩy, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Nàng biết rằng Giang Thần sẽ không lừa gạt nàng vào lúc này.

"Từng chữ đều là thật, chúng ta quen biết nhiều năm như thế, ngươi nghĩ ta lừa ngươi để làm gì?"

Giang Thần lắc đầu, nói tiếp, "Những bạn học cũ kia của chúng ta, bao quát Ngưu Điền, bây giờ sinh tử của bọn hắn còn chưa biết rõ, nhưng hẳn bọn hắn không có vận khí tốt như chúng ta, có lẽ đã hoá thành một đống xương khô rồi."

Sắc mặt Tiêu Nhược Âm trắng bệch, thân thể run lên, đứng không vững.

Nàng nhớ đến sự ôn nhu đêm qua của Cố Trường Ca, khi đấy hắn ôn nhuận như ngọc, tiên tuấn thần nhã, hoàn mỹ không chút tỳ vết nào.

Nếu đúng như lời Giang Thần nói thì nàng không biết liệu Cố Trường Ca ẩn tàng sâu như thế nào?

"Cho nên Nhược Âm, ngươi hãy đi cùng ta rời khỏi Côn Ô Thành, tìm địa phương vắng vẻ nào ấy rồi tu hành, chờ sau khi có thành tựu thì quay lại tìm Cố Trường Ca, báo thù cho đám người Ngưu Điền."

"Ngươi phải biết rằng Cố Trường Ca không cho không ai điều gì, có lẽ hắn đang có một mưu đồ gì đó đối với ngươi."

Thần sắc Giang Thần dần nghiêm túc.

Hắn không nói thẳng cho Tiêu Nhược Âm biết nàng là chuyển thế của Đại Tế Ti Vận Mệnh.

Nhưng hắn biết Cố Trường Ca đối đãi Tiêu Nhược Âm như thế chắc chắn có liên quan đến thân phận trước khi chuyển thế của nàng.

Vào lúc cấp thiết như này hắn không muốn đẩy Tiêu Nhược Âm vào hố lửa.

"Giang Thần, ta không thể rời khỏi cùng ngươi được, bây giờ ta đã là đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung."

"Ta nghĩ.... Dù những việc ngươi nói là thật, nhưng chắc hẳn Cố công tử có nỗi khổ tâm hoặc lý do gì đấy thôi."

Nghe thế thì Tiêu Nhược Âm trầm mặc một lúc, sau đó trực tiếp cự tuyệt.

Nàng biết nếu bản thân rời đi cùng Giang Thần thì kẻ địch của bọn họ sẽ là Cố Trường Ca.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là da đầu nàng tê hết cả lên, sợ hãi bao trùm khó mà ức chế.

Hơn nữa nàng không muốn từ bỏ những thứ hiện nay.

Đi theo Giang Thần, thì sư tôn, sư môn cùng với tương lai của nàng sẽ ra sao?

Chỉ cần nàng vờ như không biết những chuyện này, thì nàng vẫn là nữ nhân của Cố Trường Ca, nàng vẫn có địa vị được tôn sùng, không thiếu công pháp tu hành, không thiếu tài nguyên....

Sao nàng có thể bỏ lỡ cuộc sống như thế chứ.

"Cái gì..."

Giang Thần chờ mong vô cùng, vốn cho rằng sau khi nói tất cả cho Tiêu Nhược Âm thì nàng sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Cố Trường Ca, sau đó rời đi theo mình.

Nhưng hắn không nghĩ đến việc Tiêu Nhược Âm sẽ cự tuyệt một cách dứt khoát như thế.

Còn nói rằng Cố Trường Ca có nỗi khổ tâm nữa chứ.

"Ngươi nghiêm túc sao Nhược Âm, ngươi biết Cố Trường Ca có ý xấu với ngươi, ngươi vẫn không chịu rời đi?"

"Ngươi nhẫn tâm nhìn đám người Ngưu Điền chết không nhắm mắt sao? Cố Trường Ca chính là cừu nhân sát hại bọn hắn." Sắc mặt Giang Thần tái đi, âm thanh run rẩy.

Hắn thấy Tiêu Nhược Âm đã thay đổi, không còn là Tiêu Nhược Âm mà hắn biết trước kia nữa rồi.

Sau khi nàng nghe tin đám người Ngưu Điền chết nàng vẫn có thể thờ ơ, không muốn báo thù tý nào.

Cố Trường Ca đã cho nàng những gì mà đáng để nàng làm như thế.

"Cả hai ta đều biết rõ, nhưng ngươi cần cho ta một ít thời gian, ta nghĩ Cố công tử hẳn là có nỗi khổ tâm riêng, trong ấn tượng của ta, hắn không phải người như thế."

Tiêu Nhược Âm lắc đầu nói, âm thanh cũng dần kiên định.

Tuy những lời này là nói cho Giang Thần nghe, thực chất lại là đang lừa dối bản thân mình.

Hơn nữa nàng biết rõ, nếu như không nói thế thì Giang Thần sẽ sử dụng biện pháp mạnh, bắt nàng đi.

"Ngươi...."

Gương mặt Giang Thần đầy vẻ thương tiếc cùng khó có thể tin, hắn thấy lòng mình bây giờ rất đau.

Dưới cái nhìn của hắn thì Tiêu Nhược Âm bây giờ đang chấp mê bất ngộ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Cố Trường Ca tốt ở đâu mà đáng giá nàng làm như thế?

Việc này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, cảm giác như nàng đã dính bệnh nguy kịch, không thuốc nào cứu nổi.

Hết chương 1475.
Bạn cần đăng nhập để bình luận