Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 965: Một là thần phục, hai là biến mất

Chương 965: Một là thần phục, hai là biến mất

"Tiền bối, ngươi không sao chứ?"

Giang Thần nhanh chóng đi tới dìu hắc bào lão giả đứng lên, lo lắng hỏi.

"Ta không sao… Phụt…"

Hắc bào lão giả khoát tay áo.

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã hộc ra một ngụm máu, xen lẫn rất nhiều mảnh vỡ nội tạng, có thể thấy được thương thế cực nặng.

Trên mặt Giang Thần hiện lên sự tức giận, nhưng mà hắn cũng không dám nói cái gì với Cố Trường Ca.

"Lần này là ta chủ quan, không ngờ thực lực của Cố Trường Ca lại mạnh như vậy, lão phu hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn."

Hắc bào lão giả hiếm thấy lộ ra vẻ mặt cười khổ và tự trách, "Nếu không phải ta thì hắn cũng không thể tìm tới đây nhanh như vậy."

"Tiền bối, ngươi đừng nói nữa, nếu như không phải ngươi cản phía sau thì cũng sẽ không bị thương như vậy."

Giang Thần thấy hắc bào lão giả bị thương quá nặng, không đành lòng lại trách cứ hắn cái gì.

Chuyện cho tới bây giờ, Cố Trường Ca đã tìm tới đây, vậy cũng chỉ có thể trực diện ứng đối.

"Đây chính là Chưởng Thiên Tháp? Lại còn có khí linh tồn tại? Thú vị đấy, rất khác với những Chưởng Thiên Khí còn lại."

Giờ phút này, Cố Trường Ca rất hứng thú nhìn chằm chằm vào bóng hình kim sắc trên không trung, sau đó dò hỏi, "Vừa rồi ta đã nghe hết những gì các ngươi nói, hiện tại ta có thể cho ngươi hai lựa chọn."

"Một, giao Tiểu Vọng Nguyệt ra đây rồi thần phục ta, rời khỏi đây với ta."

"Hai, chính ta động thủ mang Tiểu Vọng Nguyệt đi, đồng thời xóa linh trí của ngươi, mang Chưởng Thiên Tháp rời khỏi."

"Muốn đi con đường nào thì do chính ngươi lựa chọn."

Giọng điệu của Cố Trường Ca vô cùng bình tĩnh, nói xong thì cũng không hề tỏ vẻ nóng nảy.

Hắn tới đây cũng một hồi lâu có điều không hiện thân mà thôi, cho nên đã hiểu được tiền căn hậu quả chuyện ở đây.

Chưởng Thiên Tháp khí linh cũng không ngốc, nó rõ ràng lúc này nên đưa ra lựa chọn như thế nào.

Đương nhiên, nếu như nó phạm sai lầm thì Cố Trường Ca cũng không ngại xóa linh trí của nó, chuyện này với hắn mà nói cũng không phải là việc khó khăn gì.

"Cố Trường Ca! Ngươi…"

Mà lúc này, sắc mặt của Giang Thần lập tức đại biến, hắn tuyệt đối không ngờ Cố Trường Ca lại cường thế phách lối như thế, dám nói chuyện với Chưởng Thiên Tháp khí linh như vậy.

"Ngươi. để ta suy nghĩ một chút."

Nhưng ngay sau đó, Giang Thần lại nghe được một câu làm trong lòng hắn càng chấn động và hoảng sợ.

Chưởng Thiên Tháp khí linh nghe Cố Trường Ca nói những lời này thì cũng không hề tỏ vẻ tức giận, trên mặt không chút bất mãn, ngược lại thì vẻ mặt của nó rất là kiêng kị và cẩn thận, thái độ có thể nói là cách biệt một trời một vực khi đối mặt với Giang Thần.

"Sự kiên nhẫn của ta cũng không tốt, dù cho ngươi là Chưởng Thiên Tháp khí linh thì đối với ta mà nói cũng không có bất kỳ giá trị gì."

"Làm một món binh khí, ta càng thích những vật chết không linh trí hơn." Cố Trường Ca hời hợt nói.

Giang Thần nhìn Cố Trường Ca, tâm thần run rẩy, chỉ cảm thấy khí lạnh kinh khủng từ cột sống quét sạch đến đỉnh đầu.

Ngay cả Chưởng Thiên Tháp khí linh cũng bị hắn bức bách, không dám nhiều lời?

Hắn vốn cho rằng Chưởng Thiên Tháp khí linh sẽ tức giận khi nghe được câu này, sau đó ra tay dạy Cố Trường Ca một bài học, có điều hắn lại chưa từng nghĩ thái độ của nó lại trở nên rất thận trọng và cẩn thận.

"Ta có thể bằng lòng thần phục ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta. Nếu không thì ta tình nguyện ngọc đá cùng vỡ cũng sẽ không để cho ngươi đạt được Chưởng Thiên Tháp."

Giọng điệu của Chưởng Thiên Tháp khí linh vẫn không biến hóa.

Nó biết người trẻ tuổi trước mắt này rất khủng bố, không chỉ riêng là khí tức, còn có loại coi thường khắc sâu trong xương cốt, thiên thu vạn cổ, chư thiên vĩnh kỷ, nhất niệm trong nháy mắt, biển cả thành tro.

Đây là cảm giác khiến nó sợ hãi run rẩy.

Chớ nói chi là nó sớm đã không còn ở đỉnh phong, trạng thái bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại Chí Tôn mà thôi.

"Ngươi nói."

Cố Trường Ca ngước mắt nhìn nó một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống tiên ngọc đạo đài phía trước.

Hắn chậm rãi đi tới, không như Giang Thần đầu đầy mồ hôi, khó động chút nào trước đó, Cố Trường Ca hoàn toàn không chút trở ngại nào đi đến gần đạo đài.

Đạo đài trắng noãn có phù văn tiêu tan, tiên vụ tràn ngập.

Mặt trên là văn tự cổ xưa, càng lưu động các loại ký hiệu xưa cũ, khí tức đại đạo tràn ngập, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Giang Thần lúc xanh lúc trắng, không khỏi nhớ tới dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình.

"Ta cần ngươi đồng ý rằng sẽ không tổn thương Tiểu Vọng Nguyệt."

Chưởng Thiên Tháp khí linh thận trọng lên tiếng, đồng thời ánh mắt nhìn chăm chú về phía đạo đài, cảnh giác nhất cử nhất động của Cố Trường Ca.

"Được."

Cố Trường Ca lập tức đáp ứng, không hề suy nghĩ hay do dự.

Bên trong đạo đài là một miệng ao không lớn, toàn bộ dùng thần nguyên bịt kín lại.

Tiên vụ nồng đậm tràn ngập, thải hà chảy xuôi, không thể nhìn rõ cảnh tượng trong đó.

Nhưng dưới tầm mắt của Cố Trường Ca, hắn có thể thấy được ánh sáng hổ phách mông lung tựa như ngân hà mỹ lệ đang lẳng lặng chảy xuôi.

Ở trong dường như có một đôi mắt thanh triệt đang nhìn chăm chú hắn, giống như nó có thể biết được những gì đang xảy ra ở ngoài.

Đây chính là bản thể của Tiểu Vọng Nguyệt.

"Ta hi vọng ngươi nói được thì làm được, cũng đừng để người khác tổn thương nó."

Chưởng Thiên Tháp khí linh vẫn rất cẩn thận, bởi vì Cố Trường Ca đáp ứng quá dứt khoát và sảng khoái, cái này khiến nó không yên lòng.

Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt, nhìn nó một rồi nói.

"Yên tâm, dù hôm nay ta công bố cho thiên hạ biết rằng mình đã có được Tiểu Vọng Nguyệt trong tay thì cũng sẽ không ai dám tới cướp đoạt."

"Dù sao thì ta cũng không phải là tên phế vật này."

Nói xong, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười như có như không, có vẻ rất là trào phúng và khinh thường.

Hết chương 965.
Bạn cần đăng nhập để bình luận