Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1490: Huynh đệ gặp nhau

Chương 1490: Huynh đệ gặp nhau

“Ngươi vẫn nên cẩn thận với nha đầu kia một chút. Lúc ở Bát Hoang thập vực, ta nhìn thấy nàng dường như rất thân cận với Cố Tiên Nhi.”

“Nếu nói không có ý đồ gì, lão phu không tin.”

An Vương Sơn khẽ vuốt sợi râu, từ tốn nói.

Thân là lão tổ sau lưng An Hi nhất mạch, đương nhiên hắn hy vọng An Hi có thể chấp chưởng An tộc.

Hắn thấy trở ngại lớn nhất trong chuyện này là An Nhan, nàng cũng là nữ nhi của gia chủ.

Nhưng bởi vì trước đây mẫu thân của An Nhan mất sớm cho nên không ít lão tổ vẫn có chút chiếu cố đối với An Nhan, vì lẽ đó hắn cũng không tiện hạ thấp bản thân để đối phó với một tiểu cô nương như thế.

“Rất thân cận với Cố Tiên Nhi sao?”

“Chẳng lẽ An Nhan muốn dựa vào sức mạnh của ngoại giới? Ha ha, nàng đang nằm mơ. Chỉ cần ta lấy được giọt Ẩn Tiên chân huyết, sau đó khiến cho huyết mạch của Ngưu Điền hoàn toàn khôi phục, những lão tổ khác còn có thể nói cái gì?”

An Hi cười lạnh một tiếng, trên gương mặt mỹ lệ động lòng người mang theo nụ cười khiến người khác sợ hãi tim đập mạnh.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên ở ngoài viện có người tới bẩm báo: “Khởi bẩm Đại tiểu thư, bên ngoài có một vị nam tử trẻ tuổi tự xưng là bằng hữu của ngài cầu kiến.”

“Tự xưng là bằng hữu của ta?”

An Hi sững sờ, đúng là nàng không thiếu bằng hữu. Quan hệ giữa nàng và truyền nhân của các đại giáo bất hủ, đạo thống vô thượng khác hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như không tệ.

“Để hắn vào đi.”

Vì thế cho nên nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, tạm thời cho rằng đó là một người theo đuổi nào đó của mình, nghe nói lần này mình chịu nhục cho nên đến đây để biểu đạt sự quan tâm an ủi.

Mà không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của hạ nhân vừa rồi, một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt vô cùng thanh tú bước vào trong sân.

“Ngươi là ai? Sao lại tự xưng là bằng hữu của ta?”

“Chúng ta đã từng gặp mặt sao?”

An Hi nhíu mày quan sát tỉ mỉ nam tử trẻ tuổi ở trước mặt, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Trước đây nàng cũng không quen biết hắn.

“Tại Hạ bái kiến An Hi tiểu thư, địch nhân của địch nhân đương nhiên chính là bằng hữu.”

Trên gương mặt của nam tử trẻ tuổi mang theo nụ cười mỉm, để lộ một cỗ khí độ bất phàm, vô cùng tự nhiên và tuỳ ý.

Mà thời điểm trông thấy tên nam tử trẻ tuổi này, Ngưu Điền đứng sau lưng An Hi hơi nhíu mày một cái, không khỏi cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc.

“A, chúng ta có chung địch nhân sao?”

Thần tình trên mặt An Hi hơi giãn ra.

“Ngươi… ngươi là Ngưu Điền?”

Nhưng đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi trước mặt nàng cũng phát hiện ra điều gì đó, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lộ ra vẻ chấn kinh.

Trên mặt hắn hiện lên sự kinh hỉ nồng đậm, hắn nhìn chằm chằm vào Ngưu Điền ở phía sau nàng, nói với giọng có chút run rẩy.

Nghe thấy người này vậy mà lại gọi được tên của mình, Ngưu Điền cũng ngây ngẩn cả người.

Tại thượng giới lớn như vậy, ngoại trừ mấy người An tộc thì cũng chỉ có mấy đồng bạn tới thế giới này cùng hắn quen biết hắn mà thôi.

Vả lại hiện nay ngoại hình của hắn đã có biến hoá rất lớn, nếu như không phải người cực kỳ quen thuộc thì sẽ rất khó có thể vừa nhìn là đã nhận ra hắn ngay lập tức.

“Ta… ta là Giang Thần đây.”

Giang Thần hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy hảo huynh đệ của mình ở nơi này, hắn kích động đến mức gương mặt ửng đỏ.

“Ngươi… ngươi là Tiểu Thần Tử…”

Ngưu Điền đột nhiên trừng to mắt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khó mà tự kiềm chế.

Sau đó, trong ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của đám người An tộc, hai người Ngưu Điền và Giang Thần xa cách nhau lâu như vậy mới gặp lại nhau, có cảm xúc vô cùng kích động và hưng phấn.

Sau một phen ôn chuyện bọn hắn mới dần dần bình tĩnh lại, biết được đại khái những gì mà đối phương đã trải qua trong khoảng thời gian từ khi tới lúc ấy đến giờ.

“Thì ra ngươi chính là Thần Nguyên Sư gây chấn động toàn bộ Côn Ô thành gần đây!”

“Không nghĩ tới không nghĩ tới, Thần Nguyên Sư đại danh đỉnh đỉnh vậy mà lại là hảo huynh đệ của ta.” Ngưu Điền vui mừng cảm khái.

Lúc này đám người An tộc cũng đã biết được thân phận của Giang Thần, có chút chấn kinh, sau đó lập tức trở nên tôn kính.

Một vị Thần Nguyên Sư đại biểu cho cái gì, rõ ràng là không cần nói cũng biết.

Trên gương mặt An Hi cũng lộ ra nụ cười, nàng duỗi bàn tay ngọc bắt tay với Giang Thần: “Hoá ra Giang Thần huynh và Ngưu Điền lại có quan hệ như thế. Vậy thì quá tốt rồi, mọi người đều là người một nhà.”

Đối với nàng mà nói, đây chính một một niềm vui ngoài ý muốn.

Ba ngày sau là Thần Thạch đại hội, nếu như nhận được sự trợ giúp của một vị Thần Nguyên Sư, như vậy ắt sẽ để An tộc có thể nhận được lợi ích lớn nhất.

Đương nhiên chuyện này khiến nàng cao hứng không thôi, cảm xúc không cam lòng và khuất nhục vừa rồi cũng được quét đi sạch sẽ.

“Không nghĩ tới còn có một ngày có thể gặp được ngươi, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đã bị Cố Trường Ca giết chết, ta muốn báo thù cho ngươi.”

Giang Thần cũng có chút cảm khái. Sau khi nhìn thấy huynh đệ của mình, khí sắc cả người hắn đã tốt lên rất nhiều.

Lúc nghe kể về chuyện xảy ra ở Thạch Phường, hắn vốn nổi lên ý niệm hợp tác với An tộc để đối phó với Cố Trường Ca, báo mối thù hảo huynh đệ bị giết và nữ thần mà mình ngưỡng mộ bị cướp đoạt.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ Ngưu Điền vậy mà lại ở bên cạnh An Hi.

“Ta cũng cho rằng ngươi đã bị Cố Trường Ca giết chết, dự định về sau sẽ báo thù cho ngươi…” Ngưu Điền vỗ bả vai của hắn một cái.

“Xem ra đây chính là ý trời, lão thiên không phụ hai huynh đệ ta, để chúng ta lại được gặp nhau một lần nữa, có thể báo thù rửa hận.”

“Ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta, sớm muộn gì Cố Trường Ca cũng sẽ phải gánh chịu báo ứng.”

Được Giang Trần tương trợ, tất nhiên đám người An tộc mừng rỡ không thôi. Ngay cả mấy vị Nguyên Sư mà bọn hắn dùng nhiều tiền để mời tới trước đó cũng trực tiếp bỏ qua, để người ta trở về.

Trước mặt Thần Nguyên Sư, bất kỳ Nguyên Sư nào cũng sẽ lộ ra quang hoa ảm đạm, hoàn toàn không thể đánh đồng.

Hết chương 1490.
Bạn cần đăng nhập để bình luận