Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1592: Lựa chọn khó khăn

Chương 1592: Lựa chọn khó khăn

"Nha đầu Tinh Vũ kia gặp nguy hiểm?"

Tại một chỗ sâu trong đại hoang, trong một sơn động cực kỳ ẩm ướt, bóng đêm bao phủ, có một đống lửa đang lấp loé.

Thác Bạt Tiêu Dao xếp bằng trên đất, mặc một bộ trường bào đen, khuôn mặt kiên nghị chất phác.

Nhưng khi ngọc phù trong tay bắt đầu phát ra hào quang nhỏ yếu thì biểu lộ của hắn kịch biến.

Thác Bạt Tiêu Dao đứng lên, khuôn mặt âm tình bất định.

Dựa theo tính cách của Thác Bạt Tinh Vũ thì nếu không gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm thì nàng sẽ không cầu cứu bản thân.

Hiện tại bên nhị tỷ không thể giúp được nàng, nên nàng chỉ có thể nhờ mình.

Đây là lựa chọn cuối cũng như bất đắc dĩ nhất!

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra mà ngay cả nhị tỷ cũng không thể thoát thân?"

Thác Bạt Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn trời, bóng đêm bao phủ, khiến tim hắn bỗng đập nhanh.

Bỗng nhiên hắn có một bất an lớn vô cùng, như đang có một đôi mắt trên đó đang nhìn chăm chú vào hắn, nhất cử nhất động, như nó có thể nhìn thấu hắn vậy!

Với tính cách của Thác Bạt Tinh Vũ thì chắc chắn không thể nào trêu chọc đại địch sinh tử gì được.

Chắc chắn đây không phải trùng hợp!

"Nếu ta đến đó và cứu viện Tinh Vũ thì những ẩn tàng bao nhiêu năm nay của ta sẽ bại lộ hết!"

"Tất cả mọi người đều sẽ biết những năm nay ta giấu đi nhiều bản lĩnh..."

"Thậm chí còn dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước!"

Sắc mặt Thác Bạt Tiêu Dao trở nên khó coi, nắm chặt nắm đấm, âm tình bất định, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trực giác đang nói cho hắn biết đây là một kế hoạch để nhằm vào hắn!

Trong lòng hắn hận vô cùng!

Sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao thay đổi liên tục, vẻ do dự của hắn rơi vào mắt của rất nhiều người.

Từ hình ảnh được hiển hoá trong Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp thì có thể thấy được chắc chắn Thác Bạt Tiêu Dao nhận được tin tức cầu cứu từ muội muội của hắn, Thác Bạt Tinh Vũ.

Thế nhưng lúc này hắn lại không đi cứu trợ mà lại lâm vào do dự, đang tự hỏi xem nên cứu hay không.

Thấy được bộ dáng này của hắn thì dù Thác Bạt Vân Thiên đã sớm thất vọng từ lâu cũng không nhịn nổi, rời mắt đi nơi khác, thở dài trong lòng.

Thế nhân đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử.

Nhưng vì sao Thác Bạt Vân Thiên hắn tung hoành ngang dọc cả một đời, quát tháo phong vân khắp nơi, lại sinh ra một nhi tử không nên thân như thế.

"Xem ra vị tam công tử này của Thác Bạt Phủ cũng thông minh, biết rằng dù bản thân có đến nơi thì cũng chẳng khác nào nạp mạng, dù sao thực lực của hắn quá thấp...."

"Kẻ địch mạnh đến mức muội muội của hắn còn không đánh lại thì hắn đi có lợi ích gì cơ chứ?"

Tiếng nghị luận của nhiều đại thần vang lên tứ phía, ai nấy đều thở dài cùng cười trên nỗi đau người khác.

Mặc dù bọn hắn có thể hiểu được hành vi của Thác Bạt Tiêu Dao, nhưng kia dù sao cũng là em gái ruột của hắn, vậy mà thấy chết không cứu, thật máu lạnh và ích kỷ.

Sau hôm nay nếu Thác Bạt Tinh Vũ có vẫn lạc trong chỗ sâu của đại hoang thì danh tiếng của Thác Bạt Phủ sẽ đi đời hết.

"Nếu không thì bản hoàng vì Thác Bạt tướng quân, phá lệ một lần...." Du Hoàng mở miệng, thở dài.

Thác Bạt Vân Thiên nghe thế thì chấn động vô cùng, tuy xúc động nhưng vẫn lắc đầu một cách kiên định, "Xin bệ hạ nghĩ lại, nếu phá luật một lần thì sẽ có lần thứ hai, truyền thống của Đại Du không thể nào bị huỷ trong tay của thần được, nếu không thể thay đổi gì thì chắc đây là số phận của Tinh Vũ rồi...."

Sau khi nói xong thì hắn già đi rất nhiều, tóc mai cũng như trắng thêm một tý.

Nhiều đại thần cũng trầm mặc, bội phục Thác Bạt Vân Thiên vô cùng.

Nếu bọn hắn trong trường hợp này thì chắc sẽ thử hết tất cả biện pháp, không thể nào tận mắt nhìn con mình táng thân trong đó được.

"Du Hoàng bệ hạ cùng Thác Bạt tướng quân đừng lo lắng, theo suy nghĩ nông cạn của ta thì vị tam công tử của Thác Bạt Phủ này không đơn giản tý nào."

"Thứ hắn do dự không phải là cứu hay không cứu, mà có lẽ là chuyện khác."

"Một lát nữa sẽ có kinh hỉ không chừng."

Bỗng lúc này Cố Trường Ca lắc đầu, mở miệng.

Lời hắn nói ra khiến đám người Du Hoàng, Thác Bạt Vân Thiên ngây người, các đại thần còn lại đều nhi hoặc vô cùng.

Không phải do dự cứu hay không? Vậy là gì?

Một lát nữa sẽ có kinh hỉ?

"Trường Ca thiếu chủ nói thế là có ý gì?"

Thác Bạt Vân Thiên vẫn rất tôn kính Cố Trường Ca, nghe thế thì liền hỏi lại.

Lời nói vừa rồi khiến hắn có thêm một vài hi vọng nhỏ nhoi.

"Thác Bạt tướng quân là cha hắn không lẽ ngài còn không biết sao?"

"Tại hạ tuy chưa đến mức duyệt người vô số nhưng cũng biết nhìn người một tý, vị tam công tử này của Thác Bạt tướng quân là tiềm long tại uyên, thâm tàng bất lậu." Cố Trường Ca cười nhẹ rồi nói.

"Tiêu Dao thâm tàng bất lậu?" Thác Bạt Vân Thiên ngẩng người, vẻ mặt nghi hoặc.

Du Hoàng lúc này như đang có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp.

Nếu nghĩ kỹ lại thì thần sắc vừa rồi của Thác Bạt Tiêu Dao có hơi kỳ quái một, mặc dù có vẻ như là xoắn quýt nhưng giống như phần lớn là phẫn nộ.

Người bình thường thì có thể có xoắn quýt nhưng không tới mức phải phẫn nộ như thế.

Trừ phi Thác Bạt Tiêu Dao coi muội muội của mình là một vướng víu, cảm thấy nàng liên luỵ bản thân.

Nhưng nếu thế thì sao hắn lại cần xoắn quýt đến thế? Dù sao với thực lực của hắn thì đi hay không cũng là chịu chết, không đi cũng không ai nói gì được.

Hết chương 1592.
Bạn cần đăng nhập để bình luận