Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1292: Bị dẫm dưới chân

Chương 1292: Bị dẫm dưới chân

“Xem ra thực lực của hắn rất mạnh, ta vẫn là không nên khinh thường.”

Lúc này, Cố Trường Ca đang đứng ở một bên cũng không nhịn được mà cười khẽ, giống như có chút tán thưởng.

Thiên Lộc Huyền Nữ nghe vậy, không nhịn được nhìn Cố Trường Ca một cái, mặc dù nàng không biết hắn đã làm gì với Cổ Vô Địch.

Nhưng Cổ Vô Địch có thể có thực lực như hiện tại, e rằng không thoát khỏi quan hệ với hắn.

“Không có thể nào, làm sao thực lực của ngươi lại mạnh như vậy?”

Khoé miệng của Tiêu Dương dính máu, hắn bò từ dưới đất lên, có chút khuất nhục, càng nhiều hơn chính là không thể tin được, rõ ràng là chiêu thức kia của hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với các đệ tử Cửu Đại Sơn cùng cảnh giới.

Thậm chí hắn có thể dựa vào thần thông này để chiến đấu vượt cấp, nhưng khi đối mặt với Cổ Vô Địch, tim của hắn có chút đập nhanh, vậy mà không địch lại đối phương, có thể nói, chuyện này đã hoàn toàn khác xa dự đoán của hắn.

“Ngay cả chiêu đầu tiên của ta cũng cản không được, ngươi làm thế nào cản chiêu thứ hai của ta đây? Phế vật như thế mà còn mưu toan báo thù?”

Sắc mặt của Cổ Vô Địch vừa có vẻ hơi lạnh nhạt vừa có chút đùa cợt, hắn không nhanh không chậm bước về phía Tiêu Dương, Càn Khôn đạo thể trên cả người của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, từng sợi rủ xuống, hiện ra vô cùng mộng ảo.

Mọi người đang nhìn thấy tượng khủng bố đột nhiên thấy từng ngôi sao đang ngưng hiện ở sau lưng Cổ Vô Địch, chúng không ngừng tụ đến, cuối cùng hoá thành thiên địa càn khôn, càng giống như vô số đao kiếm đang chém tới về phía Tiêu Dương .

Cổ Vô Địch cũng không động thủ mà chỉ dựa vào thể chất mạnh mẽ của bản thân, thể hiện ra thiên phú cường đại của mình.

Đây chính là một loại thủ đoạn đáng sợ, thiên thạch thành binh, chúng đột nhiên hướng về phía Tiêu Dương rơi xuống, muốn giết chết hắn.

“Cổ Vô Địch, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Giờ đây, Nhị Sơn Chủ cảm thấy Cổ Vô Địch có sự khác biệt rất lớn với người mà hắn biết ngày thường, nhưng đến cùng khác ở chỗ nào, hắn lại không nói nên lời.

Tiêu Dương biến sắc, hắn hoàn toàn không thể tin nổi chuyện đấy, hắn cùng một cảnh giới với Cổ Vô Địch, vậy mà Cổ Vô Địch lại có thể thi triển ra thủ đoạn như thế, đặc biệt là vẻ mặt kia của đối phương, không hiểu sao lại khiến cho hắn nghĩ tới Cố Trường Ca.

“Không đúng, hiện tại người này tuyệt đối không phải là Cổ Vô Địch, là hắn!”

Tiêu Dương nghĩ tới đây, vô cùng chắc chắn, hắn tức giận nhìn về phía Cố Trường Ca.

Nhưng Cố Trường Ca vẫn hăng hái như cũ, mang đến cho hắn một cảm giác giống như đang nhìn một con kiến hôi nhảy nhót.

Sau một lát, trong tiếng ầm ầm, từng ngôi sao băng hiển hóa, lít nha lít nhít, hướng về phía Tiêu Dương rơi xuống.

Số lượng nhiều như mưa bụi, làm cho các đệ tử cảm thấy tim đập nhanh, lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được Cổ Vô Địch rất đáng sợ.

Trong sắc mặt lạnh lùng, Tiêu Dương tế ra từng kiện pháp khí, có ngàn vạn đạo thần mang đánh ra.

Cùng lúc đó, huyết mạch của hắn cảm nhận được sự dao động, đột nhiên từ trong cơ thể hắn lao ra một hư ảnh đỏ rực, đó là Tiên Hoàng vô cùng cổ xưa, mặc dù mơ hồ nhưng vẫn khó che giấu được khí tức tôn quý và kiêu ngạo, nó giương cánh bay qua, một mảnh Xích Hà vẩy xuống giống như biển lửa, muốn chống lại một đòn nọ.

Ầm ầm!!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn toàn bộ mọi việc đang diễn ra, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy Cổ Vô Địch không nhanh không chậm đi về phía Tiêu Dương, sắc mặt của hắn tràn ngập vẻ lạnh lùng, từng ngôi sao băng diễn hoá phía sau hắn, tựa như vô cùng vô tận, hóa thành kiếm khí, đao mang, vô cùng to lớn, không ngừng rơi xuống.

Nhất thời nơi đây vô cùng rực rỡ, chấn động khủng khiếp đến mức khiến cho mọi người đều có chút kinh hãi, đủ để xé rách bất cứ Thánh Cảnh chân chính nào .

Cho dù Tiêu Dương có rất nhiều pháp khí nhưng hôm nay cũng khó mà chống đỡ được, sắc mặt của hắn không ngừng biến ảo, cả người bị chấn động, thương thế vừa rồi của hắn còn chưa ổn định lại ho ra máu, cuối cùng ngay cả viên bảo châu trên đầu cũng bị đánh bay.

Sau một lúc, đôi mắt của Tiêu Dương bỗng nhiên trừng lớn, kêu đau một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, Cổ Vô Địch đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, đập xuống một quyền, khí thế như vạn quân, khiến cho hư không sụp đổ.

Sức mạnh kinh khủng ấy làm cho ngũ tạng của Tiêu Dương run rẩy dữ dội, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, hiện lên vết rạn, thương thế của hắn rất đáng sợ, không ngừng trào ra tiên huyết, trong đó còn trộn lẫn những mảnh vụn của nội tạng.

Mặc dù hắn có bộ Ngân Nguyệt chiến y hộ thể, nhưng hắn thực sự không thể huy động được sức mạnh, chỉ có thể giữ được tính mạng, nếu không lúc Cổ Vô Địch một quyền ấy đánh xuống, hắn đã sớm nổ tung, trở thành một vũng mưa máu .

“Ba chiêu đã qua, bây giờ ngươi có lời gì muốn nói không?”

Sắc mặt của Cổ Vô Địch vẫn rất lạnh lùng, đột nhiên giẫm chân lên trên đầu Tiêu Dương, làm cho hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, giọng nói của Cổ Vô Địch cất lên làm cho ngươi khác rùng mình run rẩy.

“Ngươi...”

Tiêu Dương chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn chặt răng, bởi vì hắn biết, người trước mặt đang đạp lên hắn chắc chắn không phải Cổ Vô Địch, mà là Cố Trường Ca.

Cổ Vô Địch tuyệt đối không có mạnh như vậy.

Lúc này, các đệ tử cũng cảm thấy Đạo Tử rất lạ lẫm, nhưng tuyệt đối không hề nghi ngờ sức mạnh của hắn, mới qua ba chiêu đã hoàn toàn đánh bại Tiêu Dương, nếu không phải Tiêu Dương dựa vào bộ chiến ý Ngân Nguyệt, e rằng hắn đã sớm chết rồi.

“Có vẻ như trận chiến này đã không còn gì gay cấn rồi.”

Ánh mắt của mấy vị sơn chủ rất phức tạp, bọn hắn nhìn chằm chằm Cổ Vô Địch, giống như đang muốn nhìn thấu hắn. Nhưng với năng lực của bọn hắn cũng chỉ có thể nhìn ra trạng thái hiện tại của Cổ Vô Địch khác biệt rất lớn so với ngày thường. Nhưng hắn thật sự đã thi triển ra Cửu Đại Sơn tuyệt học, dùng thiên phú của bản thân, chỉ ba chiêu đã có thể nghiền ép Tiêu Dương cùng một cảnh giới!

“Thắng bại đã phân.”

“Chẳng lẽ bây giờ Nhị Sơn Chủ không thừa nhận sao?”

Tam Sơn Chủ nhìn sắc mặt của Nhị Sơn Chủ cực kỳ khó coi, không nhịn được cười lạnh thành tiếng, trên người hiện lên khí tức đáng sợ, dự định một lời không hợp sẽ đánh nhau một trận.

“Cuộc tỷ thí ngày hôm nay thực sự đã làm cho tại hạ được mở rộng tầm mắt, vị đồ đệ này của Nhị Sơn Chủ đúng là bất phàm, thế nhưng so với thực lực của Vô Địch huynh, hình như vẫn còn kém rất nhiều.”

Bây giờ, Cố Trường Ca cũng mỉm cười đi tới, trong lời nói của hắn lại có vẻ có chút chế giễu.

“Ngươi...”

Nhị Sơn Chủ nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt của hắn lại lộ ra vẻ khó coi khác thường, hắn vẫn luôn nghi ngờ nam tử kia động tay chân, thế nhưng lại không có chút chứng cứ nào.

Hết chương 1292.
Bạn cần đăng nhập để bình luận