Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1740: Tân hoàng đăng cơ

Chương 1740: Tân hoàng đăng cơ

Nửa đêm này đối với Đại Du tiên triều mà nói đã định là sẽ không được yên ổn.

Du hoàng vẫn lạc, thiên địa đồng bi, huyết vũ vô tận từ nơi sâu trong thiên khung rơi xuống, mang theo nỗi buồn và thương đau phiêu đãng.

Bên trong Hoàng Đô, tất cả tu sĩ và sinh linh đều đang khóc lớn, có cảm giác bi thương, khó mà tin được đây là sự thực.

Du hoàng chính là chủ nhân của Đại Du tiên triều, ức vạn Long khí hộ thân cộng thêm tạo hóa, thực lực thâm sâu khó mà tưởng tượng được.

Sao hắn lại có thể vẫn lạc được chứ?

Thế nhưng đây vẫn là một sự thật xảy ra ở trước mắt mọi người, không có cách nào thay đổi được.

Lúc này, rất nhiều thế lực đạo thống cũng cảm giác được đã xảy ra một đại sự khó lường nhưng dựa vào thực lực và thủ đoạn của Du hoàng thì sẽ không dễ dàng vẫn lạc như thế.

Chẳng qua hiện nay màn sương mù ở bên trong Hoàng Đô quá dày, mọi người hoàn toàn không thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh.

Có tồn tại thế hệ trước nỗ lực suy đoán lai lịch của mảng sương mù này nhưng một khắc sau liền bị phản phệ, gương mặt kịch biến, miệng phun tiên huyết bay ngược ra bên ngoài, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.

“Khó mà tưởng tượng được…”

“Rốt cuộc đây là thế cục do ai thiết lập ra, động thủ với Đại Du tiên triều, nếu tìm tòi nghiên cứu sẽ tạo thành chuyện vô cùng khủng bố, hình thần câu diệt…”

Sắc mặt mấy vị thế hệ trước đều trắng bệch, lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng.

Bọn hắn thực sự không dám tưởng tượng, từ lúc Đại Du tiên triều tồn thế tới nay thì đã trở thành một thế lực bất hủ mà cổ lão, rốt cuộc ai lại to gan như vậy dám tính kế Đại Du.

“Đoán chừng khoảng thời gian này Đại Du tiên triều sẽ đại loạn…”

Những cao tầng của tất cả các thế lực đạo thống than nhẹ, dự định nhân lúc nước còn chưa sâu thì rời khỏi mảnh đại địa này sớm một chút.

“Du Thiên Dung đã chết, các ngươi nên tuyệt vọng đi.”

Mà lúc này, một tiếng cười lớn vang lên, nối liền bầu trời.

Trên đỉnh Hoàng Đô, Du Thiên Chính toàn thân nhuốm máu, tóc xõa loạn chậm rãi đi ra, mặc dù trọng thương nhưng khí tức lại khiến cho mọi người sợ hãi, không nhịn được mà lui về phía sau.

“Trấn quốc chi kiếm nằm trong tay hắn…”

Có đại thần nhận ra thanh kiếm trong tay Du Thiên Chính, âm thanh run rẩy nói.

Đây là trấn quốc chi khí của Đại Du tiên triều, ngưng luyện ra từ khí vận tín ngưỡng, có thể trấn áp nội tình tiên triều, nếu dùng toàn lực để khôi phục thì có thể một kích lật úp vạn dặm cương vực.

Nếu không phải chủ nhân của Đại Du tiên triều thì không thể sử dụng trấn quốc chi khí.

Bây giờ nó đã rơi vào trong tay Du Thiên Chính, vậy cũng nói rõ kết quả của trận chiến kia. Điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ mong chờ sự may mắn sắc mặt trắng bệch ngồi sụp xuống, tia ảo tưởng kia bị phá hủy triệt để.

Nếu Du hoàng không vẫn lạc thì tại sao lại để cho kiện binh khí này rơi vào trong tay Du Thiên Chính được chứ?

“Giết hắn, báo thù cho bệ hạ!”

Phía trước Hoàng Đô, có đại thần hai mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên, phân phó thủ hạ sau lưng động thủ, muốn vây giết Du Thiên Chính.

Ở hướng khác cũng có vô số binh sĩ ngân giáp lập lòe, quang hoa lóa mắt giống như thiên binh thiên tướng đằng đằng sát khí lao tới.

Vào giờ khắc này, toàn bộ Đại Du tiên triều triệt để hỗn loạn, khắp nơi đều là thanh âm chém giết, ngay cả một vài hoàng tử cũng không nhịn được rống giận xông lên, muốn báo thù cho phụ hoàng của hắn.

Nhưng rõ ràng là Du Thiên Chính đã dự liệu được toàn bộ những chuyện này, cười lạnh một tiếng, bóp nát ngọc phù trong tay.

Bên ngoài Hoàng Đô, âm thanh kêu giết ngập trời, đại quân đã hàng lâm từ lâu không chế thần hồng sương mù xông thẳng vào giống như dòng lũ mãnh liệt, bao phủ hết thảy.

Trừ cái này ra thì những hậu chiêu mà Du Thiên Chính đã bố trí trong những năm gần đây cũng bắt đầu hiển lộ.

Không ít người nhìn ra, vào lúc này, những thần tử trung thành tuyệt đối với Du hoàng cũng đồng loạt phản bội, đánh tới rất nhiều binh sĩ bên trong Hoàng Đô.

Tình cảnh như vậy khiến tất cả mọi người chấn kinh.

“Du hoàng đã chết, tân hoàng vừa lập.”

“Du hoàng thất đức, chúng ta phải ủng hộ tân hoàng.”

Rất nhiều đại thần rống to, ngay cả một vị tướng quân chấp chưởng binh quyền cũng đã âm thầm quy thuận Du Thiên Chính từ sớm.

Trong đó, đại chiến khắp nơi, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Những tu sĩ và sinh linh ở nơi này chưa kịp chạy ra cũng bị bao vây bên trong.

“Vì sao trận văn cấm chế của hoàng triều lại không khởi động…”

Vào lúc này, đám người Du Phi Nhã đứng trước hoàng cung cũng nhận ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, sắc mặt kịch biến.

Từ lúc Đại Du tiên triều tồn thế tới nay, trận văn cấm chết được khắc bên trong Hoàng Đô nhiều vô số kể.

Bởi vì có những trận văn cấm chế này tồn tại, cho dù những bất hủ đạo thống khác có đánh tới thì bọn hắn vẫn có thể tiếp tục chống cự, có thể nói là vững như thành đồng.

Nhưng hôm nay, tất cả trận văn cấm chế lại vô cùng yên tĩnh.

“Xem ra hắn đã bố trí hết thảy từ sớm. Người phụ trách giữ gìn trận văn cũng đã sớm quy thuận hắn.”

“Vì sao chỉ một Du Thiên Chính mà lại có thủ đoạn như vậy, chắc chắn sau lưng hắn còn có người khác…”

Sắc mặt Du Phi Nhã phát lạnh, không phản ứng lại.

Hết chương 1740.
Bạn cần đăng nhập để bình luận