Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 630: Đúng là một người không hiểu phong tình

Chương 630: Đúng là một người không hiểu phong tình

"Cố Trường Ca, tên vô lại nhà ngươi… "

Khi đã lấy lại được bình tĩnh, Giang Sở Sở không khỏi phẫn nộ. Nàng cắn răng, thân thể run rẩy, thần sắc tràn ngập oán hận càng phát ra băng lãnh.

Nàng vừa rồi đích thật đã tưởng rằng Cố Trường Ca tới đây để cứu nàng.

Dựa vào việc trước đây nàng và Cố Trường Ca từng ở bên nhau, lại thêm tính tình của hắn mà nàng biết, Giang Sở Sở cho rằng mặc dù Cố Trường Ca ngoài miệng thì nói mặc kệ sống chết của nàng, nhưng thời điểm nàng thực sự bên bờ vực sinh tử, hắn cũng không thể không quan tâm đến nàng.

Tuy nhiên, những lời nói vừa rồi của Cố Trường Ca đã phá vỡ ảo tưởng của nàng.

Hơn nữa dáng vẻ của hắn còn không có chút lưu tình nào, thật không để cho nàng chút thể diện nào.

Thực sự nàng có chết cũng không tác động gì đến hắn. Trên thế gian này không ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn.

Cố Trường Ca nghe vậy tỏ vẻ vui mừng, nói:

"Ta đích xác là tên vô lại đó. Ngươi đã mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì ngươi có thể đi đi. Đừng đứng chắn ở trước mặt ta, làm chướng mắt ta. Thật sự là chưa thấy ai đầu óc ngu xuẩn như ngươi. Ngươi có não mà không dùng, còn định để dành làm gì thế?"

Cố Trường Ca cắt ngang lời nàng, thần sắc lạnh lùng, thờ ơ:

"Ngươi… ngươi mắng ta."

Giang Sở Sở nghe thấy vậy cả người cứng đờ.

Đầu óc của nàng trống rỗng mất một lúc. Nàng vốn dĩ bực mình nên mới to tiếng mắng Cố Trường Ca, bây giờ lại chỉ có thể nuốt cục tức này ở trong bụng.

Nhưng trong lòng nàng vẫn không thể ngờ bản thân lại phải chịu uỷ khuất như vậy.

Cố Trường Ca có tư cách gì mắng mình chứ? Bản thân mình bây giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn không phải đều do hắn hại sao?

Thế nhưng lúc này, Cố Trường Ca lại không thèm quan tâm tới nàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiên uyên trên không trung, trong con ngươi mang theo thần quang hai màu đen trắng lưu chuyển.

Luân Hồi chi lực bị phá bỏ, Tuyệt Âm sinh khí màu xám mạnh mẽ và đáng sợ ban đầu có vẻ càng lúc càng yếu đi. Có thể thấy được một vài bóng đen đang ẩn trong đó.

Ngoại trừ một số lượng lớn sinh linh bị nhiễm khí tức của Tuyệt Âm, chỉ có một vết nứt đáng sợ cắt ngang không trung, giống như một vết chém giữa trời và đất.

Tuyệt Âm chi khí chính là phát ra từ trong đó.

Cố Trường Ca đoán không sai.

Thiên uyên này chính là con đường dẫn tới Tuyệt Âm Thiên, nhưng chỉ là một phần rất nhỏ. Để thấy được toàn bộ Tuyệt Âm chi địa thì đoán chừng còn cách xa vạn lần.

Dự định của hắn là tiến vào trong đó để xem có thể luyện hoá trước một phần của Tuyệt Âm Thiên hay không.

Hiện tại xem ra khó khăn nhất chính là trong đó có vô vàn Tuyệt Âm sinh linh. Hơn nữa, số lượng Thánh Cảnh sinh linh chắc chắn không ít.

Nguyên nhân bởi vì hành động của Giang Sở Sở đã thu hút vài Thánh Cảnh sinh linh đáng sợ bao vây lấy khí tức Tuyệt Âm đậm đặc, như một làn sương mù màu xám ngập trời.

"Cố huynh, thật đúng là một người thành thật a."

Lúc này, bộ mặt mang dáng vẻ đang ăn dưa của Vương Tử Câm không khỏi nhẹ giọng lầm bầm một câu.

Nàng thật không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ những lời này.

Xem điệu bộ vừa rồi như thế, giữa Giang Sở Sở và Cố Trường Ca tuyệt đối là có chuyện gì đó mà họ không muốn cho người khác biết. Bằng không vì sao Giang Sở Sở lại nói rằng không muốn Cố Trường Ca tới cứu?

Nàng vốn cho rằng Cố Trường Ca sẽ an ủi nàng rồi dùng những lời nói ôn tồn để cho Giang Sở Sở tỉnh táo lại.

Kết quả là câu trả lời này của Cố Trường Ca đã khiến Vương Tử Câm ngây ra nửa ngày. Sau đó dấy lên cảm giác bội phục từ đáy lòng nàng, chỉ muốn nói một câu không hổ danh là Cố Trường Ca.

Một cô nương sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn, rất ít tuyệt đại giai nhân có thể sánh bằng, nay lại bị hắn mắng đến như thế a.

Hắn chính là loại người không hiểu phong tình.

Đổi lại lúc này mà là nàng, chắc chắn sẽ tiến lên ôm lấy Giang Sở Sở, sau đó sẽ hết sức ôn nhu và an ủi nàng.

Tuy vậy, hành động này của Cố Trường Ca tựa hồ cũng rất là hữu dụng. Bây giờ không phải là Giang Sở Sở ngay lập tức tỉnh táo lại rồi hay sao?

Nhưng bây giờ trong lòng Vương Tử Câm càng muốn biết một điều, giữa Giang Sở Sở và Cố Trường Ca cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nàng thật sự là quá hiếu kỳ. Vốn dĩ hai người họ mới chỉ gặp mặt qua, tại sao lại có dáng vẻ như thể quen biết đã lâu như vậy.

Bất quá nàng cũng biết loại chuyện này không phải muốn hỏi là hỏi. Cố Trường Ca và cả Giang Sở Sở đâu phải là loại người lập tức trả lời như nàng.

Đúng lúc này đột nhiên một đạo kiếm quang quái dị xuất hiện cùng thần quang bay vút lên trời.

Kiếm quang từng sợi phát ra từ giữa thiên địa, như thể thần kiếm từ bát phương lao tới. Sau đó trực tiếp chém vào sương mù màu xám đáng sợ ở phía trước.

Thật sự là long trời lở đất, bát phương rung chuyển dữ dội.

Một lượng lớn Tuyệt Âm sinh linh, vì khí tức đang sụt giảm nên tựa như tuyết đọng gặp phải nắng gắt, ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn, tan thành mây khói, hình thần câu diệt.

Lũ sinh linh đáng sợ đi ra từ cự chưởng vừa rồi, không khỏi hét thảm, máu tươi rơi xuống từ giữa thiên địa, ẩn chứa sức tàn phá đáng sợ.

Sau một tiếng nổ lớn, giữa hư không bị tàn phá thành một mảng khổng lồ.

Cảnh tượng như vậy thật sự là quá kinh hoàng. Tất cả Thánh Nhân bình thường đều phải biến sắc, không dám tới gần.

Vương Tử Câm và Giang Sở Sở cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Dưới thiên uyên, thân ảnh của Cố Trường Ca rảo bước mà đi, thần quang trên người tỏa sáng ngũ sắc, bao vây lấy sương mù hỗn độn và đậm đặc, giống như một tôn thần nhân trẻ tuổi.

Giờ khắc này, bên người hắn xuất hiện rất nhiều dị tượng đến kinh ngạc, Chân Long cúi đầu, Tiên Hoàng rủ cánh, Càn Khôn hủy diệt, vạn kiếp thành tro.

Thậm chí như thể xuất hiện quang cảnh vô cùng thần bí. Trong đó tiên mộc cao lớn, thần nhạc vô biên, tiên hồ bao la.

Hết chương 630.
Bạn cần đăng nhập để bình luận