Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1594: Ta tìm được ngươi rồi

Chương 1594: Ta tìm được ngươi rồi

"Bang!"

Một thanh thiết kiếm màu đen xuất hiện trong hắn, đây chính là thanh kiếm được rèn mấy vạn lần từ Vạn Quân Huyền Thiết, trọng lượng sáng ngang một ngọn núi, thậm chí còn có thể đè sập hư không.

Kiếm đen như mực, kiếm quang bành trướng, chung quanh nó như một hố đen vây, khiến người khác lạnh sống lưng.

"Tự tìm cái chết, dám đả thương muội muội ta!"

Ánh mắt Thác Bạt Tiêu Dao sắc lạnh, nhìn chằm chằm tên nam tử mặt sẹo, sát khí toả ra bốn phía, như muốn băm hắn ra trăm mảnh.

Ban đầu hắn không muốn lộ diện, đang chuẩn bị âm thầm quan sát một tý.

Nhưng lời của tên nam tử mặt sẹo kia quá đáng hận, tên đó vậy mà lại muốn làm nhục muội muội hắn, đương nhiên Thác Bạt Tiêu Dao không thể nhịn được nữa.

Mặc dù hắn biết đây có thể là một âm mưu nhằm vào hắn!

"Sao có thể thế được, khí tức của tam ca sao lại mạnh như thế?"

"Chẳng lẽ đây là thành quả luyện kiếm của tam ca trong những năm gần đây sao?"

Thác Bạt Tinh Vũ còn chưa kịp định thần khi chứng kiến tất cả, còn hơi ngơ ngác.

Thác Bạt Tiêu Dao lúc này có khí tức lăng lệ cường thế như một thanh thần kiếm được rút khỏi vỏ, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh tam ca đàng hoàng chất phát thường ngày.

"Đây không phải là tam công tử phế vật của Thác Bạt phủ sao? Lại một tên thâm tàng bất lộ."

Mục tiêu của nam tử mặt sẹo là Thác Bạt Tiêu Dao nên hắn không quá bất ngờ.

"Đừng nói nhiều, ta muốn hôm nay tất cả các người đều phải chết."

Thác Bạt Tiêu Dao nói một cách lạnh lùng, ra tay cũng cường thế quả quyết, vừa dứt lời liền động thủ, muốn hạ gục tên nam tử mặt sẹo này trước, tra hỏi ai sau hắn đến đây để động thủ vói Thác Bạt Tinh Vũ.

Sau khi đi đến đây thì hắn cũng đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện, việc hắn bại lộ thực lực đã là chuyện không thể nào tránh khỏi rồi.

Vậy thì không cần dấu diếm gì nữa, bung hết sức để chém giết tên nam tử mặt sẹo này ở đây là được.

"Thật to mồm, ta muốn thử xem năng lực của ngươi đến đâu mà dám nói thế!" Nam tử mặt sẹo cười lạnh rồi nói, coi thường vô cùng.

Hắn thân là hạt giống của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, từ nhỏ đã tu hành Sát Đế Chân Kinh, cho dù trong thế hệ trẻ tuổi của thượng giới hiện nay hắn cũng được tính là người nổi bật, có thể giết tận chư vạn thiên kiêu.

Thác Bạt Tinh Vũ có thể trốn lâu như thế là do hắn nương tay, không sử dụng toàn lực.

"Giết!"

Thác Bạt Tiêu Dao cũng không thèm nói nhảm, vung huyền thiết trường kiếm trong tay về phía trước.

Ngàn vạn đạo kiếm khí bộc phát, như muốn bao phủ cả thiên địa, vô cùng đáng sợ.

Nam tử mặt sẹo thấy thế cũng cầm Thiên Đao chém ra.

Một làn sóng màu đen cũng hiện lên, bao phủ tất cả, khí thế như muốn huỷ diệt tất cả, tựa như một hung thần từ địa ngục đang xuất thế, sát phạt thiên địa.

Ầm ầm!!

Mọi thứ chung quanh dần dần mơ hồ, mảnh thiên địa này như muốn vỡ tan ra rồi, lúc này chỉ như một tấm vải rách treo trước gió.

Thiên Đao màu đen không gì không phá, đánh đâu thắng đó.

Giờ khắc này Thác Bạt Tiêu Dao cảm giác cổ họng không ổn, bị một luồng sát khí cường đại xâm nhiễm, lạnh lẽo thấu xương.

Thực lực của đối phương không đơn giản tý nào, thần thông tu hành có hệ thống rành mạch, hoàn toàn sánh ngang với các truyền nhân của những Bất Hủ Đại Giáo kia!

Chuôi Thiên Đao này cũng không đơn giản.

Thấy nam tử mặt sẹo lại lao đến, Thác Bạt Tiêu Dao tiếp tục nghênh chiến, trường kiếm hoành không, ngăn cản sự thâm nhập của Thiên Đao, cả hai ma sát tạo ra nhiều tiếng leng keng chói tai, đốm lửa bay tứ tung, khiến đám mây ở phía chân trời cũng bị ảnh hưởng.

Nam tử mặt sẹo cười lạnh, đứng trên không trung và không ngừng cầm Thiên Đao chém xuống.

Đây không chỉ là một thứ bình thường, mà nó còn ẩn chứa thiên địa đại đạo, còn được tinh luyện sát lục quy tắc vào nữa.

"Oanh!"

Giờ khắc này vô tận đao mang phá không, hoá thành một dòng sông đen tuyền, lại như một ngọn núi cực lớn.

Chớp mắt đã đánh sập vài toà đại sơn dưới chân, sau đó bay thẳng đến Thác Bạt Tiêu Dao.

Bởi vì đây là một hung binh có thể đan dệt thiên địa quy tắc, cầm nó trong tay có thể thi triển vô tận hung uy, nó còn có thể tự chủ công sát, cường đại vô song.

"Thương thương thương..."

Sắc mặt Thác Bạt Tiêu Dao ngưng trọng, không ngừng giao thủ cùng nam tử mặt sẹo, đốm lửa bay tứ tung, lúc này trên bầu trời đã hỗn loạn vô cùng.

"Hung binh này của hắn rất bất phàm, trong đó hẳn là phong cấm Sát Lục Chi Ý đáng sợ của một người nào đó, cho dù chuôi Huyền Thiết Kiếm thiên chuy bách luyện, uẩn dưỡng nhiều năm, thậm chí còn đan dệt ra thiên địa kiếm ý này của ta cũng khó mà ngăn cản."

Thác Bạt Tiêu Dao dần nghiêm túc, không dám khinh thường đối phương.

Hơn nữa hắn còn có dự cảm, Sát Lục Chi Ý trong chuôi hung binh đó chắc chắn có liên quan mật thiết đến người đang tính kế sau lưng hắn.

Và rồi đại chiến lại lại bùng nổ và kinh khủng hơn khi nãy, Thác Bạt Tiêu Dao bắt đầu sử dụng thủ đoạn chân chính.

Tại kiếp trước hắn đã tu hành rất nhiều kiếm chiêu thần thông được xưng tụng là thần cấp, dù cho đặt ở thượng giới cũng được xưng là bất phàm, thậm chí còn có thể sánh với một vài truyền thừa của đại giáo.

Hiện tại hắn sử dụng tất cả, đủ loại kiếm chiêu bộc phát, quang hoa chiếu rọi bầu trời đêm, khiến mấy vạn dặm xung quanh đều được thắp sáng lên.

Phạm vi giao chiến của cả hai vô cùng đáng sợ, đến mức còn thu hút được rất nhiều thiên kiêu xung quanh hội tụ đến.

Thác Bạt Tiêu Dao thì cảm giác đây là cái bẫy của đối phương, hắn đang muốn dụ những người còn lại đến đây.

Ngay lúc Thác Bạt Tiêu Dao đại chiến nam tử mặt sẹo thì ở bên ngoài cũng xảy ra một oanh động cực lớn.

Rất nhiều người khiếp sợ vô cùng, trừng to mắt, không nghĩ rằng Thác Bạt Tiêu Dao lại ẩn tàng sâu như thế.

Từ thực lực hắn bày ra thì e rằng nhị tỷ của hắn cũng không thể sánh bằng.

"Ánh mắt ta vụng về, thực lực thế này thậm chí còn có thể sánh vai với mấy vị hoàng tử."

Rất nhiều đại thần bị hù giật cả mình.

"Tiêu Dao ẩn tàng sâu như thế sao, ngay cả ta mà cũng bị hắn qua mặt?"

Thác Bạt Vân Thiên mở to hai mắt, cảm thấy chấn kinh vô cùng.

"Tên Thác Bạt Tiêu Dao này xem ra cũng giấu tài nhiều năm nay, tuấn kiệt trẻ tuổi như thế sao ta không phát hiện sớm hơn chứ." Du Hoàng thấy hình ảnh Thác Bạt Tiêu Dao giao thủ cũng nam tử mặt sẹo kia thì ánh mắt hiện lên kim quang, nhịn không được mà tán thưởng.

"Một người nếu muốn giấu thì người khác rất khó để phát hiện được."

"Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ phải không, chắc chắn là có sơ hở."

Cố Trường Ca nghe thế thì gật đầu tán đồng, sau đó nở nụ cười nhẹ rồi tiếp tục quan sát.

"Ta tìm được ngươi rồi..."

Hết chương 1594.
Bạn cần đăng nhập để bình luận